(50)
Được Lục Thiên Quân nhờ vả, Kim Tạ Đình cũng không chậm trễ, liền thông báo xuống dưới là mời nữ sinh tên Tô Hy lên phòng hiệu trưởng, có việc gấp cần tìm.
Nhưng lúc đó có mấy bạn học cùng lớp Tô Hy báo lại rằng, Tô Hy đã rời trường khoảng 2 tiếng trước rồi.
Lục Thiên Quân nhíu mày, gọi điện cho Tô Hy lần nữa, nhưng lần này lại không liên lạc được.
Như có thần giao cách cảm, anh lập tức cảm nhận được có chuyện không hay đã xảy ra, liền gọi điện cho Tư Mã Lộc:
- Lập tức phái một nhóm vệ sĩ tinh anh đi tìm người.
Dù có lật tung cả cái thành phố này cũng phải tìm được người cho tôi.
Nếu mới mất liên lạc cách đây 2 tiếng trước thì chắc chắn người vẫn chưa đi xa, chỉ ở trong phạm vi thành phố mà thôi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không được phép chậm trễ, chỉ một giây thôi cũng đã đủ để xảy ra rất nhiều chuyện không hay rồi, càng chậm trễ Tô Hy càng thêm nguy hiểm.
Tư Mã Lộc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lục Thiên Quân đã thẳng thừng tắt máy.
Nhưng cũng không dám chậm trễ, Tư Mã Lộc liền điều động một đội vệ sĩ tinh anh của nhà Lục gia, bắt đầu đi tìm người.
Thế lực của Lục Thiên Quân ở thành phố này không hề ít, thậm chí đủ để lật tung cả thành phố chỉ trong một thời gian ngắn.
Ngay lập tức người của Lục Thiên Quân trong thành phố liền sôi sục lên đi tìm kiếm người, không chỉ ở trong phạm vi của vệ sĩ riêng nhà họ Lục nữa.
Lục Thiên Quân nắm chặt tay thành nắm đấm, anh tự trách bản thân mình rất nhiều.
Nếu như lúc nãy anh nghe điện thoại của cô, không chừng bây giờ cô và anh đang ở cạnh nhau rồi chứ đừng nói tới việc cô bị mất tích.
Đáng chết, chỉ mới lơ là một chút mà đã có người dám giở trò.
Anh nhất định sẽ không tha thứ cho những kẻ đó.
...!
Nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố...!
Tô Hy thấy bản thân mình giãy giụa cũng vô ích, cuối cùng cũng đành ngồi yên một chỗ, giữ sức.
Lát nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô buộc phải liều mạng, không liều mạng được thì sẽ tự mình kết liễu, tuyệt đối không để cho kẻ xấu có cơ hội làm càn.
Hai tay Tô Hy bị trói ở phía sau ghế, cô vô thức xoa lên chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út.
Chiếc nhẫn kim cương mát lạnh vô cùng, hệt như là một vũ khí sắc nhọn đang từng bước từng bước đâm vào tim cô.
Lần này nếu như không thể thoát được ra, cô sẽ có lỗi với Lục Thiên Quân.
Cô không thể giữ lời hứa, không thể tiếp tục tiếp các điều khoản còn lại trong hợp đồng nữa.
Nghĩ thôi cũng khiến cho trái tim cô đau âm ỉ.
Cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Thiên Quân đã ngự trị trong tim cô rồi.
Tất cả những gì xảy ra đối với cô đều rất nhanh chóng, hệt như một giấc mơ, hạnh phúc có, đau đớn cũng có.
Nhưng quãng thời gian bên anh chắc chắn chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô, dù có chết cô cũng sẽ không bao giờ quên.
Ở phía trước có tiếng động, quả nhiên bọn muốn giở trò với Tô Hy đã lộ diện.
Một nhóm đàn ông cao to vạm vỡ, thân mình xăm trổ đầy người bước đến.
Tô Hy đoán đây là người trong giang hồ, thường nhận một số tiền lớn mới chịu làm việc.
Tên đi trước là đại ca, thô lỗ bước lại gần Tô Hy, bóp mạnh lấy cằm nhỏ của cô:
- Xem ra cũng khá xinh xắn.
Không phải khá xinh xắn, mà là quá xinh đẹp, hệt như tiên nữ giáng trần.
Tô Hy trừng mắt nhìn tên đại ca, biết bản thân không phải đối thủ của hắn, cô chỉ ngồi im quan sát tình hình.
Tên thứ hai liền bước từ phía sau lên trước mặt Tô Hy, tiếp lời của gã đại ca:
- Đại ca, ả đàn bà này thật sự rất đẹp, chúng ta có phúc lớn rồi.
Nhóm người này hôm nay đã nhận được một số tiền lớn, yêu cầu phải bắt cóc Tô Hy, sau đó khiến cho cô thân bại danh liệt.
Chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ, một khoản tiền để làm phí bịt miệng sẽ được chuyển cho bọn họ.
Phi vụ làm ăn lần này hời như vậy, ai ngu gì mà không nhận chứ?
Tên đại ca liền đạp đàn em của mình một cú, lớn giọng quát:
- Mày nôn nóng gì chứ? Có làm thì cũng là tao làm trước, chúng mày làm sau.
Nhìn người phụ nữ trước mặt xinh đẹp như vậy, tên đại ca thật sự không muốn chia sẻ cho bất kì ai cả.
Đám đàn em kia chỉ có thể đợi hắn chơi chán rồi mới có cơ hội được chạm tới cô mà thôi.
Tên đàn em bị đạp một cú, liền im re lại.
Tên đại ca lại quát kêu bọn họ cút ra ngoài trước, sau đó mới nhìn sang Tô Hy.
- Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe theo tôi, tôi sẽ không để cho đám người kia động vào cô.
Sau khi xong việc, tôi liền cưới cô làm vợ.
Thế nào?
Lúc này không còn mấy tên đàn em cản trở nữa, tên đại ca liền hạ giọng xuống đến mức thấp nhất có thể, ngồi xuống chủ động thương lượng với Tô Hy.
Cô thật sự rất xinh đẹp, lại giống như còn nhỏ tuổi.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy cô là một cô gái mỏng manh dễ vỡ, là một người đàn ông, sao hắn có thể không mềm lòng được chứ?
Không biết vì sao Tô Hy lại đắc tội với người khác, nhưng đã nhận tiền rồi thì hắn cũng phải hoàn thành việc cho tốt.
Đổi lại, sau khi làm xong việc, hắn quyết định sẽ chịu trách nhiệm với cô, dùng cả đời này để yêu thương bù đắp cho cô.1
Tình yêu sét đánh ư, đối với một người trước giờ luôn thô lỗ như hắn, hắn chỉ cảm thấy tình yêu thật đáng khinh bỉ.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Hy, có lẽ hắn thật sự tin rồi.
Tô Hy ngước lên nhìn tên tại ca trước mặt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Quả thực cũng là một người đàn ông tuấn tú, nhưng trên cánh tay có mấy hình xăm trổ dữ tợn khiến cho con người ta đều có cảm giác kinh sợ.
Nhưng Tô Hy có lẽ là ngoại lệ.
Cô cảm thấy, thời cơ của mình tới rồi:
- Vậy em có thể biết tên anh được không?
Đột nhiên người con gái yếu đuối trước mặt lên tiếng hỏi tên, giọng nói lại mềm mại như kẹo.
Trái tim của tên đại ca lại càng thêm mềm nhũn, như được rót mật vào tim.
Hắn mỉm cười, cố gắng hạ thấp giọng nhất để bản thân được dịu dàng một chút với người đẹp, trả lời:
- Tên không dài, chỉ hai chữ, Kha Hách!
Đúng chuẩn giọng điệu của một tên giang hồ thực thụ.
Tô Hy biết Kha Hách đã cố gắng cất giọng dịu dàng nhất có thể, nhưng bản năng thì hắn vẫn là một con người thô lỗ, có chút ngốc nghếch.
Tô Hy thích thú nở một nụ cười thật tươi, sau đó bày ra bộ dạng yếu ớt, nũng nịu:
- Hách ca ca, vậy cởi trói cho người ta được không? Dù sao người ta cũng không chạy được, cởi trói ra chắc chắn sẽ kích thích hơn đó.
Tô Hy thầm khen ngợi khả năng diễn xuất cực đỉnh của bản thân, nhưng thời khắc này, cô phải cố gắng diễn thật đạt vai.
Tên Kha Hách này thoạt nhìn thì cảm thấy hắn cũng có chút dữ tợn, nhưng căn bản là không khó đối phó.
Hẳn là một tên ngốc chưa từng được nếm trải dư vị ngọt ngào của tình yêu.
Kha Hách liền bị giọng nói nũng nịu này làm cho mờ lí trí, hắn lập tức đứng dậy, rút dao nhỏ bên người ra cắt dây trói cho cô.
Khi nhìn thấy bàn tay trắng ngần của cô hơi sưng đỏ lại do bị trói lâu, hắn lại cảm thấy xót xa.
Cô gái nhỏ này, thật khiến cho hắn không nhẫn tâm nổi.
Tuy hắn không tự nhận bản thân mình là người tốt, nhưng trước giờ lăn lội trong giang hồ, hắn cũng chưa từng ra tay với phụ nữ.
- Xin lỗi, có đau lắm không?
Đáng chết, khi nãy đàn em của hắn trói chặt quá, khiến cho cô bị thương rồi.
Nhìn da thịt mềm mại như em bé có thêm vết trầy xước, Kha Hách thật sự rất muốn nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, dịu dàng xoa tay cho cô.
Tô Hy cười ngọt ngào, lắc lắc đầu:
- Không sao cả, Hách ca ca, anh thật tốt.
Kha Hách kích động, trong giây lát chỉ muốn ôm lấy Tô Hy ngay lập tức, dịu dàng an ủi cô.
Nhưng làm vậy lại sợ cô sợ hãi mình, cho nên hắn phải cố gắng nhẫn nhịn lại:
- Vậy chúng ta...!
- Hách ca ca, anh đừng nóng vội.
Đêm nay còn dài mà, người ta nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt.
Lần này là Tô Hy chủ động đưa tay lên, chạm nhẹ vào lồng ngực vạm vỡ của Kha Hách.
Cảm giác mềm mại như có đoá hoa nở rộ trong lòng, Kha Hách chỉ có thể cố gắng kiềm chế dục vọng của bản thân, đứng yên để mặc cho cô động chạm.
Cô gái nhỏ này mềm mại như vậy, lúc chủ động, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Tô Hy nhìn khuôn mặt Kha Hách đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, đang hết sức hưởng thụ, khoé môi cô khẽ cong lên.
Hai tay cô từ từ tiến tới vùng gáy của hắn, chuẩn bị dùng lực để đánh ngất hắn.
Đột nhiên lúc đó, cánh cửa nhà kho bỏ hoang bị đạp tung ra.
Tô Hy giật mình, cô không kịp ra tay với Kha Hách, ngẩng đầu lên liền lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang đứng trước mặt mình.
Cô mừng rỡ vô cùng, trái tim cũng nhảy vọt lên.
Nhưng Lục Thiên Quân lại không như vậy.
Vừa bước vào lại thấy cảnh Tô Hy đang động chạm thân mật với người đàn ông khác, quả thực khiến cho hắn nổi một trận lôi đình.
Kha Hách còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị một phát súng bắn vào vai, hắn đau đớn ngã xuống nền đất.
Tiếng bước chân của rất nhiều người truyền đến tai, nhưng Kha Hách không còn đủ tỉnh táo để phản kháng lại nữa.
Lục Thiên Quân bước tới, kéo Tô Hy về phía mình, dùng sức siết chặt cô vào lòng.
Tô Hy bị anh làm cho đau đớn, cô nhíu mày kêu đau:
- Thiên Quân, nhẹ một chút...!
Lục Thiên Quân dường như không để lời nói của Tô Hy vào tai, trong mắt anh lúc này chỉ có lửa giận bừng bừng.
Anh nhìn sang thuộc hạ của mình, cất giọng lạnh lẽo:
- Xử lí hết đi, tuyệt đối không được tha cho một ai, nhất là tên này.
Đám thuộc hạ lập tức đồng thanh, tuân lệnh.
Tô Hy bị sự lạnh lẽo của anh doạ cho sợ, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy anh như hôm nay cả, hệt như một người khác vậy.
Nhưng Kha Hách không có ý làm hại cô, sao cô có thể giương mắt nhìn hắn bị Lục Thiên Quân xử lí chứ?
- Khoan đã Thiên Quân, người này vẫn chưa làm gì em, tha cho hắn một con đường sống có được không?
Dù biết rõ câu này của mình có thể khiến cho Lục Thiên Quân nổi giận, nhưng Tô Hy lúc này cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Cô chỉ muốn bảo toàn tính mạng của Kha Hách mà thôi, còn những người kia, tùy anh xử lí.
Lục Thiên Quân liếc nhìn Tô Hy đang ở trong lòng mình, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo chết chóc, cơ hồ như muốn ngay lập tức bóp chết cô.
Anh thật sự rất tức giận, thế mà cô còn dám công khai trước mặt anh mà bênh vực người đàn ông khác.
Cô chán sống rồi sao?
- Tô Hy, tôi đã quá nuông chiều em rồi đúng không, bây giờ còn biết đi cầu xin hộ tên đàn ông khác? Hay là, tôi đến không đúng lúc, phá hoại chuyện tốt của em?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...