(14)
Tô Hy tự nhận, bản thân cô trước giờ cũng không phải là đứa gan dạ gì, nhất là khi đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị đầy lạnh lẽo của Lục Thiên Quân này.
Cô càng không ngu ngốc tới nỗi chọc tức anh thêm, đành tiếp tục giả bộ đáng thương để dỗ anh nguôi giận:
- Em biết chồng em trước giờ là một người rộng lượng, sẽ không vì một chuyện nhỏ như vậy mà tức giận đâu.
Với lại, người chịu thiệt là em cơ mà, chuyện quá khứ đó em đã sớm muốn quên đi rồi, tất cả là do Hà Diệp Nhu ép em cả...1
Giọng điệu của Tô Hy qua câu nói càng lúc càng nhỏ xuống, ban đầu cô chỉ muốn dỗ dành Lục Thiên Quân một chút thôi, nhưng ai dè càng nói cô càng thấy ấm ức.
Cô đã làm gì sai sao? Người làm sai rõ ràng là nhà họ Hà, là Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương mới đúng, vì cớ gì mà anh phải giận cô chứ?
Lục Thiên Quân khẽ nhíu mày, sự ấm ức của Tô Hy khiến cho trái tim anh vô cớ trở nên xót xa.
Nhưng lúc này anh buộc phải nghiêm khắc với cô một chút, nếu không thì lần sau cô sẽ làm loạn mà tiếp tục đi theo người đàn ông khác à? Anh càng giữ chặt cô hơn trong vòng tay của mình, nắm bắt sơ hở trong câu nói của cô, giọng điệu của anh không hề vui vẻ chút nào:
- Sớm muốn quên? Bây giờ còn "sớm muốn quên" à? Không được, kể từ giờ phút này em bắt buộc phải quên đi tất cả, quên đi gã họ Trương kia.
Nghe rõ chưa?
Nghe thế nào thì Tô Hy cũng nhận ra sự tức giận của Lục Thiên Quân, cô vội vã gật đầu, nhưng sự tò mò khiến cho cô buột miệng hỏi lại anh một câu:
- Anh...ghen sao?
Nói ra câu này rồi Tô Hy mới tự mắng chửi cái miệng đáng chết của mình như đang thêm dầu vào lửa, nhưng lời nói đã thốt ra rồi thì không thể rút lại được nữa.
Cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại, chờ đợi anh "trừng phạt" mình...!
Sống lưng Lục Thiên Quân cũng cứng đờ theo câu hỏi của Tô Hy, có lẽ cô đã hỏi tới một câu mà anh không ngờ đến.
Mà trước giờ anh cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ về vấn đề này, chỉ biết là anh muốn cưới cô, muốn quang minh chính đại giúp đỡ cô, khi thấy cô ở bên người đàn ông khác, anh sẽ rất khó chịu.
Ngay từ đầu gặp cô trong bữa tiệc của 2 năm trước, anh đã có ấn tượng rất lớn đối với cô rồi.
Đây là thứ tình cảm gì, chính anh cũng không rõ nữa.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Lục Thiên Quân vốn không bao giờ tin vào điều hoang đường này, càng không tin vào định mệnh.
- Em là vợ anh hợp pháp của anh, đi cùng người đàn ông khác hình như không hay cho lắm.
Giọng điệu của Lục Thiên Quân lạnh đi rất nhiều, hừ hững như không hề quan tâm, rõ ràng anh không muốn nhắc lại chuyện khi nãy nữa.
Thấy anh không tiếp tục truy cứu, Tô Hy cũng coi như là anh đang tự cho cô một con đường lùi.
Thế nhưng, cô lại không hề vui vẻ chút nào.
Rõ ràng là anh đang trốn tránh cô, hoặc có thể là...anh chỉ sợ Lục gia bị mất mặt mà thôi, anh không hề có chút tình cảm nào với cô.
Tô Hy tự cười nhạo bản thân trong lòng, đã là giờ phút nào rồi mà còn ảo tưởng chứ? Một người đàn ông hoàn hảo như Lục Thiên Quân cũng chẳng thiếu gì phụ nữ, anh muốn loại phụ nữ thế nào mà chẳng được? Bọn họ đều xinh đẹp hơn cô, quyến rũ nóng bỏng hơn cô nhiều, cần anh để ý tới cô nhóc mới chỉ 19 tuổi như cô sao?
Sau 2 năm cô và anh sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa.
Cô nên giữ lại lí trí, tập trung vào việc trả thù trước mắt thì hơn...!
- Em...hiểu rồi, em sẽ không để anh phải mất mặt đâu.
Tô Hy vẫn không ngăn được một chút chua xót trong lòng, run rẩy đáp lại.
Cô đã diễn rất tốt, che giấu cảm xúc cũng rất tốt, đến nỗi Tư Mã Lộc còn không nhận ra điều khác thường.
Nhưng, cô sao có thể qua mắt được Lục Thiên Quân chứ?
Lục Thiên Quân cảm thấy hình như mình đã quá nghiêm khắc với cô, anh muốn chữa lại lời nói của mình nhưng đã thấy cô lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác.
Dường như anh còn thấy rõ khoé mi cô khẽ run rẩy, như đang cố gắng chịu đựng ấm ức.
Trái tim anh lại xót xa!
Lục Thiên Quân muốn vươn tay ôm cô vào lòng, nhưng anh lại không làm vậy.
Anh dường như đang cố kiềm chế một thứ cảm xúc không tên đang dâng lên trào trong lòng, cứ thế trơ mắt để cô cách xa mình một khoảng trống...!
...!
Lục Thiên Viễn quả nhiên đã bị Tô Hy chỉnh!
Buổi tối hôm Lục Thiên Viễn gặp lại Tô Hy, cô đã bước tới gõ cửa phòng anh, khuôn mặt thân thiện chào hỏi.
Anh chỉ nhíu mày, thầm đánh giá cô mà không chút phòng bị.
Nào ngờ, không biết cô lấy từ đâu ra một chiếc bánh kem cỡ lớn, úp vào mặt anh, thậm chí còn lớn tiếng cười đắc ý:
- Đây là quà gặp mặt của "chị dâu", cậu em cứ từ từ thưởng thức nhé!
Tô Hy đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa còn nắm rõ tình hình của Lục Thiên Viễn trong lòng bàn tay.
Lục Thiên Viễn mắc bệnh sạch sẽ, bị cả một chiếc bánh kem úp vào mặt, anh ta tức tới run rẩy, chỉ hận không thể xả hết bánh kem dính trên mặt đi.
Anh đương nhiên không có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của cô, nhưng nghe giọng cô thôi anh càng thêm nghiến răng nghiến lợi:
- Tô Hy, Tô nha đầu, Tô thối tha...!Tôi sẽ giết cậu!1
Lục Thiên Viễn đã tự thề với lòng mình như vậy.
Nhưng sự thật lại khác một nẻo, Tô Hy rõ ràng có được sự "bảo kê" của Lục Thiên Quân, cô càng thêm đắc ý.
Lục Thiên Viễn căn bản không thể làm được gì, chỉ có thể ôm cục tức này trong mấy ngày liền.1
Nhất định sẽ có một ngày, Lục Thiên Viễn này sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi món nợ của Tô Hy....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...