"Được rồi mọi người có thể tùy tiện chọn một phòng mình thích liền được, cất hành lý lát nữa chúng ta sẽ đi thăm quan chung quanh một chút và tìm nguyên liệu nấu ăn." Chu Đình Chi phụ trách công việc hướng dẫn viên chuyên nghiệp, hắn vừa vào nhà liền lấy ra một cái loa lớn được chuẩn bị sẵn hô to.
"À quên mất, ngoài những căn phòng được dán tên từ trước thì những phòng còn lại điều có thể tự nhiên lựa chọn." Chu Đình Chi bổ sung thêm một câu.
Nông trại này trước đây Tần Thiên Lan đã ghé qua một lần, mà lần kia cô cùng anh trai đi chớp mắt đã qua thật nhiều năm như vậy, cung cảnh nơi này điều không khác gì so với trước đây chỉ là người không còn nơi này mà thôi.
"Đi thôi, đừng thở dài nữa." Cố Thanh Trì nhìn thấy mọi người điều đã rời đi hết, còn lại duy nhất Tần Thiên Lan vẫn đứng ngây người không hề nhúc nhích, liền tiến đến vỗ vào bả vai cô.
"Tứ ca, anh nói xem người kia kết cục đã mang anh trai em đi đâu rồi?"
Cố Thanh Trì vừa nãy đã cố tránh để không nhắc đến Tần Thiên Minh, nhưng không ngờ Tần Thiên Lan lại mở miệng hỏi vấn đề này, hơn nữa khuôn mặt cô chẳng qua chỉ có chút tò mò, hoàn toàn không chút nào lo lắng cho anh trai mình.
"Có thể là nơi nào đó rất gần chúng ta đi." Cố Thanh Trì nhàn nhạt đáp, hắn thật ra đã có được tin tức của người kia, chỉ là người kia bảo tạm thời đừng cho cô biết mà thôi.
Tần Thiên Lan quả nhiên rất thông minh, nghe câu nói nhàn nhạt tựa như nói buổi sáng nay ăn gì của Cố Thanh Trì, nhưng mà trong câu nói kia cô nghe ra được một lời khẳng định.
Hẵn là đã tìm ra được nơi cất dấu anh trai cô rồi đi.
Nhưng Cố Thanh Trì không cùng cô nói chắc chắn do người kia, nên cô tạm thời cứ giả vờ là không biết liền được.
"Được rồi em biết rồi, chúng ta đo thôi, nếu chậm chân không còn phòng nữa em sẽ sang ngủ phòng anh đó." Tần Thiên Lan nói xong liền chạy mất, bỏ lại Cố Thanh Trì có chút hối hận gì không gọi thêm một vài người nữa đến.
Căn phòng Tần Thiên Lan cùng Cố Thanh Trì nằm ở tầng hai, hơn nữa còn là nằm cạnh nhau.
Trước của phòng cô có dán chữ cái viết tắt từ tên của cô, còn kèm theo một cái bảng hình một chú mèo ba tư đầy kêu ngạo.
Phòng của Cố Thanh Trì cũng vậy, khác một chỗ là cánh cửa phòng hắn màu đen mà thôi, còn của Tần Thiên Lan màu xanh da trời.
"Tứ ca lát gặp."
"Được lát nữa gặp."
...
Hơn hai giờ sau, khi mọi người điều đã chia nhau sắp xếp hành lý xong cả liền tập hợp xuống dưới nhà.
Chu Đình Chi vẫn như cũ làm một người hướng dẫn phân chia nhiệm vụ cho mọi người.
Ngay khi nhiệm vụ được chia ra, Nguyễn Mai anh cầm trên tay tờ giấy được giao cho nhiệm vụ phân công sắc mặt liền không mấy vui vẻ.
"Tại sao tôi lại phải đi xa như vậy mua đồ, còn bọ họ lại được ở lại biệt thự kia chứ, có thể công bằng một chút được hay không?
Cô bạn gái của Triệu Gia Lạc cũng nói thêm một câu:
"Triệu thiếu, anh xem bọn em dù gì cũng là con gái, hơn nữa Mai Anh sức khỏe lại không tốt, chúng ta đi đường xa như vậy đến đây hiện tại đi nữa..."
Triệu Gia Lạc lúc này hoàn toàn có cảmt giác rất muốn tống người về thành phố luôn rồi, ngu ngốc đến mức đó là cùng.
Nhưng hắn còn chưa kịp bảo người im miệng đã thấy Tần Thiên Lan cười vô cùng yêu nghiệt.
"Nếu như không đi cũng không sao, hai cô sức khỏe nếu như không tốt thì lên lầu nghĩ ngơi đi."
Triệu Gia Lạc hoàn toàn không nghĩ đến Tần Thiên Lan lại nói ra những lời như vậy, bà chị này hôm nay đột nhiên lại tốt bụng như vậy có chút kì lạ rồi đi.
"Việc đi chợ cứ giao lại cho những người còn lại liền được." Tần Thiên Lan nói tiếp, cô nói xong liền cùng với Trương Thục Quyên và Lý An Kiều còn thêm một cái đuôi Cố Tư nữa vừa thành một nhóm bốn người cùng nhau đi về phía nông trại.
Lý An Kiều cho dù bề ngoài lẫn tính cách có phần ngây thơ đi nữa, nhưng đối với việc hai cô gái kia không làm mà vẫn muốn có ăn liền vô cùng khó chịu:
"Chị Thiên Lan, tại sao lại để hai người kia rời đi, tuy em cảm thấy chút việc này không đáng là gì, nhưng mà vẫn có cảm giác khó chịu ạ."
Trương Thục Quyên ở bên cạnh cũng phối hợp gật đầu.
Tần Thiên Lan tay cầm dụng cụ đào đất nghe thế liền hướng mắt ra hiệu cho Cố Tư.
Tới phiên cậu phát huy rồi đó.
Cố Tư không chút nào khó chịu, nói gì thì người hắn hỏi cũng nên để hắn trả lời là hợp lý nhất:
"Đồ ngốc, em nghĩ bà chị Thiên Lan của em sẽ rộng lượng như vậy ư?"
Lý An Kiều dùng đôi mắt ngây thơ, nhìn Cố Tư: "Nhưng lúc nãy chị Thiên Lan bảo hai người kia về phòng nghỉ ngơi."
Cố Tư nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt không khác nào chú thỏ con vô cùng đáng yêu, nhịn không được đưa tay sờ vào đầu Lý An Kiều.
"Em quên xưa có một câu có làm mới có ăn hay sao?"
Trương Thục Quyên đi một bên liền vô cùng sáng suốt hiểu ra vấn đề, vui vẻ phát biểu: "Ý là hai người kia đã không làm thì khỏi cần nghĩ đến việc ăn cơm đúng không?"
Tần Thiên Lan đi trước nghe vậy liền quay lại tặng cho Trương Thục Quyên một ngón tay cái khích lệ, khiến cho Trương Thục Quyên ngượng đến đỏ cả mặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...