Trên xe.
Bạch Thỏ đứng ngồi không yên, ở bên cạnh Thiên Nam đem thân mình xoay qua xoay lại, chốc chốc nghiêng đầu, chốc chốc lại vẫy đuôi.
【 Chủ nhân. Xem ta a xem ta a. 】
Thiên Nam từ đầu đã hoàn toàn không để ý tới nó, lực chú ý tập trung ở trên văn kiện.
Bạch Thỏ tiếp tục cọ,
Thiên Nam tiếp tục xem.
Vương thúc lái xe xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy Bạch Thỏ một bộ moe chết người, đột nhiên cười nói, “Bạch Thỏ lại trộm chuồn đi chơi đi.”
Bạch Thỏ ủy khuất dẩu miệng.
Vương thúc sờ sờ cằm, làm ra tâm trạng trầm tư, nói tiếp:”Hẳn là cấm túc một tháng mới được.”
Bạch Thỏ con ngươi ngập nước giống như chuẩn bị tràn ra lệ, không ngừng phe phẩy cái đuôi tuyết trắng. Đôi mắt nhỏ thần thâu trộm ngắm nhìn Thiên Nam.
【 Sao có thể, gia còn muốn xem tiểu mỹ nhân a. 】
“Nửa năm mới đúng.”
Thiên Nam đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Bạch Thỏ nhất thời cả kinh, liều lĩnh quay đầu về phía Thiên Nam, lè lưỡi chuẩn bị liếm.
【 Gia cần sắc dụ! 】
Thiên Nam ánh mắt nhất thời giống như dao găm, không lưu tình chút nào bắn tới.
Bạch Thỏ thân mình cứng đờ, đầu lưỡi hồng nhạt ở trong không khí thả xuống trong chốc lát, mới chậm rãi cuốn trở về, đáng thương ghé vào chỗ ngồi, cái đuôi cũng không nhấc.
【 Hừ, ta sẽ không khuất phục! 】
==========
Vừa đến nhà, Bạch Thỏ vọt vào ổ chó của mình, nằm úp sấp ở chỗ ấy, cái đuôi không thèm quét lấy một cái.
Đôi mắt đáng thương ngấn lệ nhìn chằm chằm Thiên Nam.
Thiên Nam lành lạnh liếc mắt nhìn hắn, đối với Lý mẹ bên cạnh nói, “Một tháng này, không cho phép nó đi ra ngoài.”
Lý mẹ sửng sốt, đồng tình nhìn Bạch Thỏ một chút, gật đầu đáp, “Hảo, tổng tài.”
Thiên Nam “ừ” một tiếng, đi vào phòng.
Giữa trưa.
Lý mẹ hơi có chút kích động gõ lên cửa phòng Thiên Nam, “Tổng tài, Bạch Thỏ hắn không ăn.”
Thiên Nam lạnh lùng đảo qua,
“Sữa, thức ăn cho chó?”
Lý mẹ sửng sốt, nàng chiếu cố con chó này nhiều năm như vậy, như thế nào không biết nó thích hai thứ này?
Bất đắc dĩ gật đầu, chạy ra đi chuẩn bị.
Lúc chạng vạng tối.
Lý mẹ kinh trá lại gõ lên cửa phòng Thiên Nam.
“Tổng tài, Bạch Thỏ vẫn là cái gì cũng không ăn.”
“Sữa, thức ăn cho chó.”
Lý mẹ lệ bôn, tổng tài, ta chẳng lẽ chưa nói Bạch Thỏ cái gì cũng không ăn sao?
=========
Đêm khuya.
Thiên Nam không hề buồn ngủ, có chút buồn bực rời giường, đi ra ban công.
Đốt lên một điếu thuốc, sương khói lượn lờ lay động, trong mắt của hắn khó có được nhu hoà.
Đèn neon ánh lên sắc màu rực rỡ, đẩy lùi màn đêm hắc ám.
Thiên Nam lẳng lặng nhìn cảnh đêm.
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn dụi điếu thuốc, đi vào phòng khách.
Cước bộ dừng ở hang ổ của Bạch Thỏ, Thiên Nam ngồi xổm người xuống, xoa nhẹ đầu của nó.
Chó trời sinh cảnh giác cực cao, bị sờ đầu, Bạch Thỏ liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, mê mang quét lấy người.
Thiên Nam nói thật nhỏ,
“Sau này đừng trộm chuồn ra ngoài.”
Bạch Thỏ nhãn tình sáng lên, thân thể dựng lên.
【 Sự tình có thể thương lượng sao? 】
“Ăn một chút gì đi, bị đói không tốt.”
Thiên Nam khẽ thở dài một tiếng, đi vào phòng bếp.
Bạch Thỏ tung tăng đuổi kịp.
Trong tủ lạnh lấy ra thịt gà viên, Thiên Nam kiên nhẫn nâng tay, tính toán uy Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ mi sắc chợt tắt, miệng ngậm chặt.
“… Giận dỗi?”
Bạch Thỏ không động, rất có một bộ tư thế cần chiến tranh lạnh.
Thiên Nam trong mắt nhiễm lên một ít ý cười, rất có kiên nhẫn ngồi xổm xuống, lại đưa lên viên gà.
“Kiêng sẽ không còn cơ hội.”
Bạch Thỏ hai mắt lơ mơ, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, lại kiên định quay mặt.
【 Gia biết tiểu mỹ nhân là nhân viên của ngươi, gia vì sau này có thể tiếp tục ngắm tiểu mỹ nhân, kiên quyết ngăn lại cám dỗ! 】 “…”
Thiên Nam bất đắc dĩ thuận theo, đem bát đặt ở một bên, sau đó cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Bạch Thỏ lệ bôn, chủ nhân ngươi vì cái gì không kiên nhẫn?
Nó ánh mắt lơ mơ, phiêu đến thịt viên gà trên bát, muốn rời đi nhưng không rời được.
【Ta muốn tiểu mỹ nhân! Ta muốn kiên định! 】 Bạch Thỏ ưu thương an ủi mình một phen, ủ rũ đi về hướng hang ổ của mình.
Sáng sớm tỉnh lại, Thiên Nam đi vào phòng bếp, ánh mắt quét đến trong chén không thiếu một viên, đột nhiên trở nên có chút bận tâm, bước nhanh đến hang ổ Bạch Thỏ.
“…”
Thiên Nam hảo tỳ khí cùng Bạch Thỏ mắt to trừng mắt nhỏ.
Bạch Thỏ con ngươi luôn luôn là ngập nước, hôm nay lại càng mang theo vài phần u oán cùng vô tội, khiến cho Thiên Nam không khỏi ức chế run rẩy.
Im lặng trong chốc lát.
Thiên Nam đột nhiên lấy ra điện thoại, gọi một cú.
“… Ở đâu?”
“... Ta... Tới đón ngươi...”
“Cái chén không cần bồi thường...”
Bạch Thỏ u oán trừng mắt nhìn Thiên Nam trong chốc lát, bỗng nhiên vùi đầu chôn vào da lông quanh thân.
【 Gia mới không cần để ý ngươi, theo ngươi nhiều năm như vậy, cũng không biết gia muốn chính là tiểu mỹ nhân sao? 】 Thiên Nam nói chuyện điện thoại xong, mặt không chút thay đổi đứng dậy cầm đi chìa khóa trên bàn trà, đi ra cửa, chỉ để lại Bạch Thỏ một con chó nước mắt ứa ra.
=======
Bạch Viễn không thể tin lần thứ mười lấy điện thoại di động ra dùng sức trừng mắt nhìn, một bộ biểu tình như gặp quỷ.
Thiên! Đúng vậy! Chính là tổng tài gọi!
Hơn nữa hơn nữa!
Còn nói không cần bồi cái chén sao? Chỉ cần đi nhà hắn là được?
“…”
Bạch Viễn đột nhiên ý thức được cái gì, nhất thời mặt mày trắng bệch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...