Tổng Tài Cầu Bao Nuôi


Giữa năm, trong những ngày kế tiếp, Úc Đình Xuyên bận đến mức không thể phân thân được.

Bữa tiệc xã giao đi không hết, cho dù là gặp dịp thì đi hay là ăn uống linh đình, cứ như vậy liên tục nhiều ngày, ngay cả nói chuyện cũng đầy mùi rượu, thời gian ngủ ít đến mức có xoa bóp thế nào cũng không thể giảm bớt triệu chứng đau đầu.

Hôm nay, Úc Đình Xuyên có một bữa tiệc thương mại ở Hoàng Đình.

Qua ba lần rượu, trong phòng đã sớm lượn lờ khói thuốc, đêm nay mời là ông chủ phương bắc, uống rượu thích rót cho người, mặc dù có người chuyên ngăn rượu, Úc Đình Xuyên cũng không khỏi uống thêm vài ly.

Người phương Bắc tính cách hào sảng, sau khi ăn uống no nê lại bắt đầu trò chuyện.

Từ lần đầu tiên tham gia vào kinh doanh đến gia đình, khi nói về vợ cũ của mình, không thể không giơ ngón tay cái lên, sau đó lại kéo đề tài đến trên người Úc Đình Xuyên: "Tổng giám đốc Úc cũng nên tìm một người bạn, tiền lúc nào cũng có thể kiếm được, đại sự chung thân thì không nên trì hoãn, đừng đợi đến tuổi của tôi, mỗi ngày về nhà đều thấy cảnh tối lửa tắt đèn.

”Úc Đình Xuyên mỉm cười, bưng tách trà uống một ngụm, không tiếp lời.

Đúng lúc này, có nhân viên phục vụ bưng trái cây tới.

Ánh mắt của Úc Đình Xuyên tùy ý đảo qua, phát hiện đối phương da trắng, không khỏi nhìn thêm hai lần, thưởng thức phụ nữ xinh đẹp là một loại bản tính của đàn ông, tựa như ở trong phòng triển lãm, thấy một bức tranh thủy mặc xuất sắc nào đó thì dừng chân thưởng thức, nhưng cũng chỉ có như thế, bởi vì thưởng thức cũng không thể bằng với hứng thú vẽ nó.

Tất nhiên, đôi khi cũng gặp tình huống như thế.

Nhìn thấy một bức tranh sơn dầu ở cửa, đi vào bên trong, lại không có lòng dạ nào thưởng thức những cái khác, trong lòng chỉ có bức tranh sơn dầu đó.


Lúc anh rời khỏi Hoàng Đình đã hơn hai giờ chiều.

Úc Đình Xuyên không tự lái xe, đi ra khỏi câu lạc bộ, ông Triệu đã sớm đậu xe ở đó.

Sau khi lên xe, ông Triệu mở miệng nói: "Hôm nay trời u ám, có lẽ lát nữa sẽ mưa lớn.

”Úc Đình Xuyên ngồi ở hàng ghế sau, thoáng kéo lỏng cà vạt ra.

Ông Triệu lại hỏi: "Tổng giám đốc Úc, trở về đường Vân Khê sao?"“Đến công ty trước, buổi chiều còn có chút việc.

"Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã đi trên một con đường rộng.

Hoàng Đình cách Hằng Viễn tầm nửa giờ lái xe, đoạn đường đi qua trung tâm thành phố, đang dừng đèn đỏ ở một ngã tư nào đó, mưa to bằng hạt đậu một giọt lại một giọt đánh vào cửa sổ xe, vang lên tiếng lạch cạch.

Úc Đình Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng bị một bóng dáng ven đường hấp dẫn ánh mắt.

Người đi bộ chạy trốn, nhưng cô đứng yên bên cạnh một bảng quảng cáo.

Trong tay cầm một xấp tờ rơi, vì trời mưa đột ngột nên phải dùng giấy che trên đầu.

Ông Triệu đã khởi động lại xe, cảnh vật hai bên chầm chầm lùi về sau, Úc Đình Xuyên lại đột nhiên mở miệng: "Dừng xe bên đường đi.


"“! " Lão Triệu khó hiểu nhưng vẫn lập tức đạp phanh.

Chiếc xe dừng lại ở ven đường, Úc Đình Xuyên đẩy cửa xe, đôi chân dài bước xuống, đi về vị trí tấm biển quảng cáo vừa rồi, nhưng mà bên cạnh biển quảng cáo đã trống rỗng.

Trái lại trên mặt đất còn có mấy tờ rơi bị giẫm lên để lại dấu chân.

Chứng minh vừa rồi ở đây có người đứng.

Nước mưa tí tách rơi về phía áo khoác tây trang, để lại vài vết nước mơ hồ.

Úc Đình Xuyên đứng ở ven đường, một tay chống thắt lưng, tay kia che trán, nghi ngờ có phải mình đã uống quá nhiều rồi không, trong ah1 mắt thoáng nhìn thấy một cái bóng màu trắng xinh đẹp vội vàng chạy tới, anh gần như đưa tay túm lấy đối phương theo bản năng.

"Bị điên à!" Cô gái tức giận quay đầu.

Khi cô ta phát hiện người giữ chặt mình là một người đàn ông thành thục anh tuấn, còn mặc âu phục giày da, vừa nhìn liền biết là một người thành đạt, lập tức tỏ vẻ chim nhỏ dựa vào người, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Anh có việc gì sao?”Úc Đình Xuyên thấy rõ gương mặt của đối phương, ngoại trừ mặc đồ trắng và đuôi ngựa giống nhau thì thật sự hoàn toàn khác nhau, làn da không đủ trắng, mặt mày không xinh đẹp, giọng cũng không lanh lảnh, anh buông cổ tay đối phương ra: "Xin lỗi, nhận nhầm người.

"“Không sao.

" Cô gái lộ vẻ ngượng ngùng, lưu luyến quay đầu chạy trốn mưa.

Ông Triệu đã cầm ô chạy tới: "Tổng giám đốc Úc, gặp người quen sao?”Úc Đình Xuyên đứng dưới ô đột nhiên rất muốn tìm một chỗ hút thuốc, anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần tây trái nhưng lại không tìm được bật lửa, ông Triệu yên lặng ở phía sau làm nền, một lát sau, Úc Đình Xuyên mới nói: "Trở về xe đi.


”! ! Ngày kỷ niệm 50 năm thành lập Hằng Viễn, thời tiết trong xanh, mặc dù đã là cuối tháng tám nhưng sự oi bức vẫn không giảm một chút nào.

Địa điểm diễn ra cuộc họp thường niên là tại một khách sạn năm sao thuộc sở hữu của Hằng Viễn.

Năm xưa Hằng Viễn niêm yết trên sàn chứng khoán Hồng Kông, ngày họp thường niên, để tránh sau đó xuất hiện những thông tin sai sự thật, ngoại trừ cổ đông, lãnh đạo cấp cao và nhân viên của công ty, còn mời mấy cơ quan truyền thông chính quy trong nước theo dõi toàn bộ quá trình, và một số khách hàng lớn có quan hệ làm ăn với Hằng Viễn cũng ở khách sạn một ngày trước hội nghị thường niên.

Úc Đình Xuyên cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau dậy rất sớm, tắm rửa xong, đứng trước bồn rửa mặt cạo râu, tầm mắt lại đột nhiên dừng trên gương, sự vất vả trong nhiều ngày làm cho mặt anh càng thêm gầy gò nhưng cũng thêm vài nét sắc bén.

Sau khi rửa mặt cạo râu xong, anh đi đến phòng thay quần áo.

Lúc chọn áo sơ mi, ngón tay anh xẹt qua một chiếc áo sơ mi màu xám nào đó, hơi dừng lại, nhớ tới đêm đó mặc cái này đi đưa ví tiền cho người nào đó.

Có một số chuyện đã qua rất lâu lại giống như mới ngày hôm qua.

Cuộc họp thường niên được lên kế hoạch lúc 3 giờ chiều.

Buổi trưa, sau khi Úc Đình Xuyên ăn cơm với khách hàng ở khách sạn xong, không trở về công ty mà định lên tầng nghỉ ngơi mấy tiếng, vốn phải là một ngày hăng hái phấn khởi, vậy mà trong lòng anh lại trống rỗng.

Cấp dưới không gọi điện thoại tới hỏi bất cứ chuyện gì, buổi sáng trôi qua quá thuận lợi làm cho anh cảm thấy không phải chuyện tốt gì, trước khi vào thang máy thì thoáng nhìn thấy một nữ nhân viên mặc đồng phục khách sạn che miệng chạy vào toilet cách đó không xa.

Cửa thang máy mở ra ở tầng hai, Úc Đình Xuyên không đi vào mà xoay người đi về phía toilet.

Tiếng nôn khan truyền đến từ trong nhà vệ sinh nữ.

Anh đốt một điếu thuốc và hiếm khi kiên nhẫn chờ đợi trên lối đi.


Tống Khuynh Thành lấy mu bàn tay lau khóe miệng rồi đi ra, vừa ngẩng đầu liền chú ý tới người đàn ông đang đứng ở đó, khi thấy rõ đối phương là ai, tim cô đập thình thịch, cả người đứng ở trước cửa toilet quên mất cả việc di chuyển.

Sau cuộc gặp ở đồn công an đêm đó, rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, họ không có bất kỳ liên lạc nào.

"Đừng đứng ở cửa, nhường một chút.

" Phía sau vang lên tiếng thúc giục của phụ nữ.

Tống Khuynh Thành lấy lại tinh thần, nghiêng người sang bên cạnh.

Úc Đình Xuyên nghe được tiếng động liền quay đầu lại, thấy Tống Khuynh Thành đã đi ra, anh ấn điếu thuốc không hút một cái vào gạt tàn thuốc bên cạnh, sau đó đi về phía cô.

Tống Khuynh Thành muốn tránh thì cũng đã quá muộn, Úc Đình Xuyên nhìn ánh mắt né tránh của cô, trong lòng không nói ra cảm nghĩ gì, mở miệng nói một câu: "Tần suất em đổi công việc rất cao.

”Giọng nói của Tống Khuynh Thành khá nhẹ nhàng: "Đàn chị ở chung chỗ tôi thuê, người lớn trong nhà vừa qua đời, tôi làm giúp chị ấy hai ngày.

”Úc Đình Xuyên nghe xong cũng không nói lời nào.

Sự yên lặng quanh quẩn giữa hai người.

Một lúc sau, Úc Đình Xuyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô hỏi: "Không khỏe à?”------Ngoài Lề------“Phiên Ngoại Nhỏ” -Cố Thanh Vi: Người phụ nữ Tống Khuynh Thành này, ham mê hư vinh, vậy mà lại lợi dụng cái thai để gả vào gia đình giàu có!Úc Tinh: Không có, Khuynh Thành vốn không biết mình mang thai, còn dò tôi lôi kéo cô ấy đến bệnh viện.

Cố Thanh Vi: Cô còn có thể ngu ngốc hơn không?Úc Tinh: Aaaaaa! Cố Cẩm Vân (﹁﹁)~→ Cố Thanh Vi: Còn không về nhà cho tôi!Cố Thanh Vi: Hừ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận