"Làm nửa ngày, thì ra là người sa cơ lỡ vận.
" Có người khinh bỉ nói.
Cố Thanh Vi không nhịn được cười nhạo: "Đâu chỉ là sa cơ lỡ vận, còn là một đôi giày rách bị người ta chơi nát.
”Bên kia, Tống Khuynh Thành nhìn Úc Tinh ngồi xuống bên cạnh mình: "Không đi qua chào hỏi các cô ấy à?"“Không thích nói chuyện với bọn họ, không đi.
" Úc Tinh mím môi.
Đúng lúc này, cánh cửa bên kia phòng tiệc mở ra.
Phóng viên liên tiếp giơ máy ảnh lên, tiếng bấm nút nhấp nháy không ngừng vang lên.
Những người nam nữ ăn mặc nghiêm túc nối đuôi nhau bước vào, do Úc Lâm Giang dẫn đầu, chủ tịch tập đoàn Hằng Viễn, tổng giám đốc kinh doanh bất động sản, tổng giám đốc tập đoàn văn hóa, tổng giám đốc tập đoàn tài chính, tổng giám đốc điều hành, phó chủ tịch cấp cao của tập đoàn, đều là người cấp cao của Hằng Viễn, nhưng mà cho đến khi người cuối cùng ngồi xuống cũng không nhìn thấy người đang nhớ đến trong lòng.
"Kỳ lạ.
" Úc Tinh vẫn nói thầm: "Sao lại không có chú hai mình?”Cô ấy nói xong liền duỗi cổ nhìn xung quanh.
Tống Khuynh Thành đặt hai tay trên đùi, không khỏi nắm chặt túi xách, vừa định thu lại tầm mắt thì thoáng nhìn thấy cửa sảnh bị đẩy ra lần nữa.
Trong đại sảnh đầu người nhúc nhích thành một mảnh đen kịt.
Úc Đình Xuyên xem như khoan thai đến muộn.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của anh dường như đã đẩy bầu không khí toàn sảnh trở nên nóng lên.
Tống Khuynh Thành theo mọi người nhìn qua, thấy người nọ đang cúi đầu lật xem tài liệu trên tay, sải bước đi tới, trước ngực trái âu phục có gắn thương hiệu nổi tiếng, vẫn là áo sơ mi âu phục buổi trưa, dáng người cao lớn, nhưng hơi thở có thêm sự mạnh mẽ trầm ổn, xung quanh có mơ hồ xôn xao, tiếng ong ong của mọi người rỉ tai thì thầm càng lúc càng rõ.
Anh đi thẳng một đường, tầm mắt của Tống Khuynh Thành vô thức nhìn theo, cho đến khi anh bước lên bục chủ tịch.
Tiếng thổn thức của Úc Tinh truyền đến: "Chú hai mình tới rồi.
”Tống Khuynh Thành còn nhìn trên bục.
Có mấy người, đúng là được sinh ra để làm lãnh đạo.
Cho dù anh không mở miệng nói chuyện, chỉ tùy tiện làm một động tác cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người bên cạnh, khiến người ta không tự chủ được muốn bắt chước đi theo.
"Nghe mẹ mình nói, năm nay chú hai mình làm báo cáo công tác hàng năm.
"Úc Tinh vừa dứt lời, Úc Đình Xuyên đã đi tới trước sân khấu, sau khi phát biểu khai mạc đơn giản thì bắt đầu tổng kết công việc liên quan đến tình hình hoạt động công ty năm ngoái của Hằng Viễn.
Toàn bộ quá trình phát biểu của anh rất ít khi dừng lại, rất ít khi cúi đầu nhìn tư liệu báo cáo, tựa như đã sớm ghi nhớ rõ tình hình của công ty.
Tống Khuynh Thành và Úc Tinh ngồi ở vị trí phía sau, trong micro truyền đến giọng nói trầm ấm thu hút của người đàn ông, cô nhìn phong độ nhẹ nhàng chững chạc của anh, không hiểu sao lại nhớ đến đêm đó ở trong phòng cho thuê, anh xoay người đè mình lên gối, làm cô từ phía sau, hơi thở đè nén của người đàn ông bay qua cổ trắng như tuyết của cô: "Chặt như vậy, chưa từng thử tư thế này sao?”Đó là câu duy nhất Úc Đình Xuyên nói trong toàn bộ quá trình.
Vừa giống như thuận miệng nói ra, cũng giống như chứa đựng tình cảm sâu đậm.
Cô không lên tiếng, vùi mặt vào gối, trong đầu lại là cảnh tượng cả người anh hơi khựng lại vì lần đầu tiên tiến vào một cách thuận lợi không trở ngại.
Trong phòng tiệc ánh đèn lấp lánh, Tống Khuynh Thành nhìn thấy trên bục không biết từ lúc nào đã thay đổi người đang nói chuyện, mà ghế tổng giám đốc tập đoàn bên cạnh Úc Lâm Giang vẫn còn trống, cô chậm rãi dựa lưng vào ghế, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì, khi thoáng nhìn thấy Cố Thanh Vi đứng lên thì nhỏ tiếng nói với Úc Tinh: "Mình đi toilet một chút.
”**Nhà vệ sinh nữ.
Cố Thanh Vi mở cửa phòng, đi ra liền nhìn thấy Tống Khuynh Thành đứng trước bồn rửa mặt nôn mửa.
Tống Khuynh Thành cảm thấy có ánh mắt chăm chú của mình, ngẩng đầu nhìn về phía gương trên tường, bốn mắt nhìn nhau, Cố Thanh Vi nhếch khóe môi mỉa mai: "Ha, tôi còn tưởng rằng chỉ biết đi gieo tai hoạ, thì ra còn có thể bị bệnh à?”Tống Khuynh Thành cũng mỉm cười: "Hôm nay không cần đi theo chị dâu cô à?”Cố Thanh Vi thấy Tống Khuynh Thành nhắc tới Uông Minh Tú, nghĩ rằng cô có ý đồ xấu xa liền cảnh cáo: "Tôi nhắc lại một lần nữa, tránh xa anh trai tôi một chút, đừng có mơ mộng nữa.
Nhà họ Cố chúng tôi, không bao giờ đón nhận một người phụ nữ ham hư vinh như cô đâu.
”Tống Khuynh Thành không để ý tới cô ta, cầm bình thuốc ở bên cạnh bỏ vào trong túi.
Cố Thanh Vi tinh mắt, thấy rõ chữ trên bình, tình trạng nôn vừa rồi Tống Khuynh Thành không lạ, cô ta lập tức nghĩ đến triệu chứng lúc đầu mang thai của Uông Minh Tú, kinh ngạc qua đi, sau đó khinh bỉ cười lạnh: "Vitamin B6, cô đừng nói gần đây bị viêm da đấy.
"“Có phải viêm da hay không cũng không liên quan đến cô.
" Tống Khuynh Thành thản nhiên nói.
Cố Thanh Vi tức giận, bỏ lại một câu 'Không biết xấu hổ' rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Tống Khuynh Thành thấy cô ta rời đi, lại quay đầu ngơ ngác nhìn mình trong gương, một lúc lâu sau mới rời khỏi toilet.
**Khi quay trở lại phòng tiệc, màn phát biểu đang đến lượt các đại biểu.
Tống Khuynh Thành ngồi trở lại bên cạnh Úc Tinh, ánh mắt lại nhìn về phía trên đài, người nọ đã ngồi bên cạnh Úc Lâm Giang, cà vạt phẳng phiu, gương mặt vẫn góc cạnh như mọi lần, ngồi cùng với những vị cấp cao mập mạp càng làm cho anh thêm nổi bật.
Hơn nữa với người thành thục như anh, khó trách những nữ phục vụ kia thích ở sau lưng bàn tán về anh, thậm chí chỉ nói với anh một câu cũng coi như có vốn liếng để khoe.
Có thể bởi vì ánh mắt của cô quá trực tiếp, Úc Đình Xuyên hình như cảm nhận được, thừa dịp người khác nghiêng đầu nói chuyện với nhau, đôi mắt cố ý vô tình liếc về phía dưới.
Trước khi anh nhìn thấy, Tống Khuynh Thành đã cúi đầu.
Lúc này, Úc Tinh bỗng nhiên chen chúc bên cạnh cô: "Chú hai mình đang nhìn mình, ánh mắt ghê quá, cho mình mượn chỗ trốn một chút.
”Tống Khuynh Thành không ngẩng đầu, chỉ nhỏ tiếng nói: "Sợ cái gì, chú ấy cũng không ăn cậu.
"“Vậy cậu đổi vị trí với mình.
""! " Tống Khuynh Thành không đưa tay đẩy cô nữa.
Úc Tinh nhìn Cố Thanh Vi bên kia, miệng lẩm bẩm: "Hôm nay, Cố Gia Chi không tới! "Tống Khuynh Thành không nói gì, chỉ đăm chiêu nhìn chằm chằm vào túi xách của mình.
Hội nghị thường niên đã đến màn các phóng viên đặt câu hỏi.
Trước đó những phóng viên kia đã chào hỏi phía Hằng Viễn, vấn đề đặt ra đều rất bình thường, câu trả lời của cao tầng Hằng Viễn cũng rất công thức, đơn giản chỉ là nói hay để tin tức ngày mai viết ra đẹp hơn một chút.
Khi thấy tiết mục này sắp kết thúc, phía dưới đột nhiên có người lớn tiếng nói: "Hằng Viễn luôn tự xưng là 'quy định nghiêm khắc', tôi muốn biết, nếu như có vị cấp cao Hằng Viễn dụ dỗ nữ sinh vị thành niên, Hằng Viễn lựa chọn dung túng bao che hay là đuổi ra khỏi quản lý của tập đoàn?”Lời này vừa nói ra, sau một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, toàn hội trường trở nên xôn xao.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...