Vào sáu giờ tối, Tống Khuynh Thành gặp Úc Tinh tại một rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố.Úc Tinh mập hơn so với trước kỳ nghỉ một chút, khi nhìn thấy Khuynh Thành vẫn thon thả như vậy thì vô cùng hâm mộ ghen tị, hút một ngụm lớn coca, thấy Tống Khuynh Thành cầm coca lạnh không nhúc nhích, tò mò hỏi: "Không thích uống coca sao? Vậy để mình mua một ly nước cam.”Tống Khuynh Thành đưa tay giữ chặt Úc Tinh: "Mình không khát, chỉ là dạo gần đây khẩu vị không tốt lắm."“Bị bệnh sao?" Úc Tinh quan tâm hỏi.Tống Khuynh Thành cười nhạt: "Có thể là do thời tiết nóng.”Úc Tinh nghe xong, đồng ý gật đầu: "Đúng là nóng, mấy ngày trước mình còn bị say nắng.”Bộ phim hai người xem là 《Tuyệt Độ Đào Vong》.Vào một ngày hè nóng nực, ngay cả vào ban đêm, phòng chiếu phim cũng không có nhiều người.Úc Tinh ôm bịch bỏng ngô lớn, nhìn thấy tình tiết hài hước, quay đầu định thảo luận với Tống Khuynh Thành, nhưng phát hiện sắc mặt Tống Khuynh Thành tái nhợt liền không để ý xem phim nữa: “Sắc mặt của cậu kém vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không?”Tống Khuynh Thành lắc đầu, chỉ nói: "Mình đi toilet một chút.”Vừa ra khỏi phòng chiếu phim, chưa kịp đi tới toilet, Tống Khuynh Thành đã ngồi xổm bên cạnh một chậu cây nôn, trên lối đi không khí không thông suốt, làm cô càng cảm thấy choáng váng tức ngực, Úc Tinh đuổi theo, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu này của cô thì không nhịn được nói: "Cậu nên đến bệnh viện đi, dù sao cũng ở gần đây.”Tống Khuynh Thành chậm rãi đứng lên, nói với giọng điệu suy yếu: "Không cần, lát nữa là ổn rồi.”“Ổn cái gì chứ, cậu đã thành như vậy rồi."Tính cách của Úc Tinh thật ra rất tốt, tuy rằng trên người có một ít tật xấu nhỏ của con cái nhà giàu, nhưng cũng không ngang ngược không biết lý lẽ, đầu óc tương đối đơn thuần.Cuối cùng, Tống Khuynh Thành bị Úc Tinh ép buộc kéo đến bệnh viện gần đó.Bác sĩ nội khoa đánh giá qua ánh mắt của Tống Khuynh Thành thấy có gì đó kỳ lạ, sau khi bắt mạch cho cô, cũng không nói bệnh tình cụ thể liền đuổi người: "Cô đăng ký phụ khoa đi.”“Rất nghiêm trọng sao?” Úc Tinh hỏi với vẻ mặt lo lắng.Bác sĩ lật hồ sơ bệnh án, chậm rãi nói: "Có nghiêm trọng hay không, phải xem chính các người.”Mười phút sau,Úc Tinh bị bác sĩ phụ khoa đuổi ra khỏi phòng khám.Tống Khuynh Thành ngồi một mình trên ghế, đối mặt với sự dò xét của bác sĩ, nhàn nhạt mỉm cười, sau đó nghe nữ bác sĩ nói: "Nếu chưa kết hôn, chắc cũng có bạn trai chứ?”**Trên hành lang, Úc Tinh ngước cổ lên ngóng trông, qua tầm bốn mươi phút mới thấy người ra, lập tức đi lên hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào?”Tống Khuynh Thành trở tay đóng cửa lại, quay đầu nhìn Úc Tinh, gượng cười nói: "Không có chuyện gì.”“Không có chuyện gì mà cậu ở bên trong lâu như vậy?” Úc Tinh không tin.Cô ấy nói xong, thoáng nhìn đồ trong tay Tống Khuynh Thành, nhanh tay lẹ mắt cướp lấy, sau khi xem xong hít sâu một hơi, hiển nhiên không cách nào tiêu hóa nội dung trên, cô ấy ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tống Khuynh Thành: "Mang thai 32 ngày, cái quỷ gì?”Tống Khuynh Thành bỗng nhiên rất muốn cười: "Mang thai, chứ còn có thể là cái gì nữa."“Mang thai? Sao cậu lại có thai?" Úc Tinh cảm thấy khó có thể tin được.
Tống Khuynh Thành ở trong mắt cô ấy là đại diện điển hình của học sinh giỏi, sao có thể làm đến có đứa nhỏ, nhưng mà sau khi cảm thấy kinh ngạc, lại không kiềm chế được suy đoán: "Ai làm? Có phải là người…"Tống Khuynh Thành hiểu được cô ấy đang nghĩ gì: "Không, là mình tự nguyện.”Trong lòng Úc Tinh có rất nhiều thắc mắc nhưng lại không thể nào nói ra, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: "Là nam sinh trường chúng ta sao?”“......!Không phải.”“Vậy bây giờ, cậu định làm sao?”Tống Khuynh Thành sâu xa nói: "Tạm thời chưa biết.”Úc Tinh sốt ruột thay cô: "Muốn bỏ à?"“Nói sau đi." Tống Khuynh Thành sờ đầu Úc Tinh: "Nhìn xem cậu lo lắng kìa, cũng không phải là cậu có em bé.
Được rồi, đã hơn chín giờ, mau về nhà đi.”Từ bệnh viện đi ra, Úc Tinh chủ động đề nghị đưa Tống Khuynh Thành về nhà.Tống Khuynh Thành bất đắc dĩ cười: "Chỉ là mang thai, không cần cẩn thận như vậy.”“Phụ nữ mang thai chính là chuyện lớn, không biết sao?”Cô ấy nói xong liền gọi một chiếc taxi.Taxi đến khu chung cư, Úc Tinh lại đưa người lên tầng, thấy Tống Khuynh Thành an toàn vào nhà mới yên tâm, lúc chuẩn bị rời đi, Tống Khuynh Thành lại đột nhiên gọi cô ấy lại: "Úc Tinh!”Úc Tinh quay người.Tống Khuynh Thành chân thành mở miệng: "Hôm nay cám ơn cậu, còn có...mình xin lỗi.”Úc Tinh nghĩ rằng cô đang xin lỗi vì chuyện không xem phim liền xua tay lung tung: "Sau này phim cũng có thể xem lại mà, cậu mau vào nhà đi, mình cũng phải nhanh chóng xuống tầng, taxi còn đang chờ đấy."“Ừm." Tống Khuynh Thành mỉm cười.**Úc Tinh về đến nhà, cũng đã muộn.Cô ấy cởi giày đặt ở trước cửa, lười thay dép mà đi chân trần chuẩn bị trở về phòng tắm rửa, lúc đi qua phòng khách, thấy chú Hai đột nhiên ở nhà, anh mặc áo sơ mi quần tây, cả người trông vừa nghiêm túc lại trầm ổn.
Cô ấy đang nghĩ là nên lén lên lầu hay là đi qua chào hỏi, thì Úc Đình Xuyên đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy cháu gái nhà mình lén la lén lút liền lên tiếng hỏi: "Sao giờ mới về?”“Ha, đi đến bệnh viện với bạn." Úc Tinh vừa dứt lời đã suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.Từ nhỏ cô ấy đã sợ chú Hai này, đến nỗi ở trước mặt anh cô ấy luôn miệng nói thật.Úc Đình Xuyên buông tài liệu trong tay xuống, nhìn thẳng qua: "Bạn nào?"" ..." Úc Tinh đảo mắt một chút, cuối cùng vẫn thành thật nói: "Khuynh Thành ạ, chú Hai đã gặp qua cậu ấy rồi.
Tuần trước lúc ăn cơm, không phải cháu nói cậu ấy đi Hồ Nam du lịch sao, bây giờ cậu ấy đã trở về, nên chúng cháu hẹn nhau tối nay đi xem phim.""Cô ấy không thoải mái à?"Úc Tinh qua loa nói: "Vâng, cậu ấy bị say nắng.”Cô ấy nói xong liền chỉ lên tầng hai: "Chú Hai, cháu đi lên trước nha?”Úc Đình Xuyên gật đầu.Sau khi Úc Tinh chạy nhanh đến cửa cầu thang, Úc Đình Xuyên không tiếp tục xem những tài liệu tán loạn trên bàn trà nữa, trong đầu nghĩ đến mấy câu nói của cháu gái vừa nói.
Một lát sau, anh cúi người cầm lấy điện thoại di động ở bên cạnh văn kiện, nhưng chỉ nắm trong tay, không có động tác tiếp theo.Hôm nay Úc Đình Xuyên đến nhà cũ, là bởi vì cuộc họp thường niên cuối tháng này của công ty, đồng thời cũng là ngày kỷ niệm 50 năm thành lập Hằng Viễn.
Từ đầu năm Úc Lâm Giang đã có ý muốn làm lớn.Ban đêm, Úc Đình Xuyên đứng trước ban công ngoài trời rất lâu.Một lúc sau, khi điện thoại di động vang lên, anh mới chậm rãi ấn tàn thuốc lá đã hút xong ở mép bệ men theo lên trên.Khi trở lại trong phòng, Úc Đình Xuyên nhận cuộc gọi xong, lại gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài.Chờ đến khi kết nối đã là rạng sáng.Anh dựa về phía sau ghế dựa, giơ tay vặn phần gáy cứng ngắc, cho dù nhắm mắt lại, ý thức vẫn tỉnh táo, muốn hút thêm một điếu thuốc, nhưng mới đặt thuốc lá ở môi mỏng, chưa châm lửa thì đã cảm thấy không còn hứng thú.Anh cầm điện thoại một lần nữa, khi nhận ra hành động mình đang làm thì điện thoại đã gọi đi.Âm thanh báo máy bận truyền đến, đối phương đang ở trạng thái tắt máy.Úc Đình Xuyên ném điện thoại di động trở lại bàn, sau đó châm một điếu thuốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...