Tống Khuynh Thành thuận thế hỏi một câu: "Cáp Nhĩ Tân* sao?"
*Cáp Nhĩ Tân (thuộc tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc)
“Đúng vậy." Ông Triệu nhìn gương chiếu hậu: "Tôi đã xem dự báo thời tiết, mấy ngày nay Cáp Nhĩ Tân có thể sẽ có mưa."
Ông Triệu rất nói nhiều, trên đường tán gẫu không ít chuyện gia đình với Tống Khuynh Thành.
Khi biết được Tống Khuynh Thành và Úc Tinh là bạn bè, cũng còn đang cùng đi học, ông Triệu vừa lái xe vừa cảm khái: “Nếu thằng nhóc nhà tôi hiểu chuyện như cô thì tốt rồi.”
Tống Khuynh Thành hơi nhếch khóe môi, không nói lời nào về lời khen ông Triệu.
****
Chiếc xe chậm rãi dừng ở cửa Hoàng Đình.
Tống Khuynh Thành xuống xe, nhìn thấy ông Triệu lái xe rời đi, cô mới xoay người vào câu lạc bộ.
Lúc thay đồng phục trong phòng thay đồ, Tống Khuynh Thành nhìn điện thoại di động, ngoại trừ tin nhắn Wechat Thẩm Triệt gửi tới, còn có hơn 20 tin nhắn trong nhóm.
Cô lướt xem sơ qua xong, ngón tay dừng một chút trên màn hình, sau đó như ma xui quỷ khiến mở biểu tượng nhật ký cuộc gọi.
Tầm mắt đi xuống, rơi vào cuộc gọi đã nhận được mấy ngày trước.
Con số đó đã được cô thêm vào danh bạ.
Tống Khuynh Thành nhớ tới đêm xem mắt, qua một số hành vi của Úc Đình Xuyên có thể thấy được mình đối với anh cũng không phải không có hấp dẫn, có lẽ mình nên vui vẻ vì kế hoạch dụ dỗ của mình bắt đầu có hiệu quả.
Lúc Úc Đình Xuyên dừng xe giữa chừng, nếu như cô đáp lại, sợ là cô sẽ không về nhà nhanh
Tuy nhiên, lời nói và hành động của một người đàn ông luôn tạm thời bị chi phối bởi hormone...
****
Ca ngày ở câu lạc bộ Hoàng Đình rảnh rỗi hơn ca đêm một chút, rất nhiều bữa tiệc đều xếp vào buổi tối.
Tống Khuynh Thành phụ trách phòng riêng, buổi trưa ăn cơm xong, hơn mười hai giờ khách lục tục rời đi, sau khi cùng một nhân viên phục vụ khác thu dọn bàn ăn, Tống Khuynh Thành đi toilet một chuyến, vừa rửa tay xong đi ra thì nhìn thấy mẹ Thẩm Triệt là Trần Lam ở lối đi.
Trần Lam là bà nội trợ bình thường, cả đời xem chồng và con là trời, ăn mặc cũng rất giản dị, có thể lên tầng thứ bảy của Hoàng Đình là bởi vì đọc tên con trai.
"Dì, dì tìm Thẩm Triệt sao?" Tống Khuynh Thành lễ phép chào hỏi: "Cậu ấy làm ca tối, lúc này hẳn là đang ở nhà, để cháu gọi điện thoại cho cậu ấy bảo cậu ấy tới đón dì.”
Trần Lam lại nói: "Tôi tới tìm cô, cũng biết Thẩm Triệt ban ngày không đi làm.”
Động tác cầm điện thoại di động của Tống Khuynh Thành dừng lại, lại nhìn vào bà Thẩm lần nữa.
Trần Lam cũng đang đánh giá cô, thấy Tống Khuynh Thành mặc một thân quần áo làm việc nhưng vẫn không thay đổi khí chất hồ ly tinh kia, lông mày không khỏi nhíu lại, những cô gái như vậy thật sự không lọt vào mắt bà ta, mím môi, lạnh lùng mở miệng nói: "Cô không cần làm quen với tôi, có một số lời tôi đã sớm muốn nói, chỉ là ngại mặt mũi nên vẫn chưa mở miệng.”
Tống Khuynh Thành chủ động hỏi: "Nói gì vậy ạ?”
“Tôi biết cô ở nơi đó vài năm, lại chia tay với anh họ Thẩm Triệt, cuộc sống chắc cũng không dễ chịu."
"..." Tống Khuynh Thành đã đại khái đoán được ý của mẹ Thẩm.
Trần Lam liếc xéo cô với ánh mắt độc đoán: "Nhưng làm người không thể như vậy.
Thẩm Triệt nhà chúng tôi là một thằng nhóc đứng đắn, điều kiện bản thân không kém, thậm chí còn chưa từng yêu đương lần nào.
Không nói đến người làm mẹ như tôi, cho dù là người hiền lành như bố Thẩm Triệt cũng sẽ không đồng ý cho cô vào cửa nhà họ Thẩm chúng tôi đâu!”
“Dì, có phải dì hiểu lầm cái gì rồi không?” Tống Khuynh Thành không lảng tránh ánh mắt khinh miệt của mẹ Thẩm: "Cháu và Thẩm Triệt chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Bạn bè bình thường à? Bạn bè bình thường mà buổi tối ở trên đường ôm ôm ấp ấp?”
Giọng nói của Trần Lam không nhỏ, đã có người đi ra xem chuyện gì xảy ra.
Giọng điệu của Tống Khuynh Thành rất bình tĩnh: "Cháu không biết dì nghe được tin đó từ đâu, nhưng cháu và Thẩm Triệt là thật sự trong sạch.”
Trần Lam cười lạnh: "Lòng cô ngay thẳng như vậy, cô nói xem sao lúc trước lại không bắt được Thẩm Chí hả?”
Bàn tay buông xuống bên cạnh Tống Khuynh Thành chậm rãi siết chặt: "Dì, cháu tôn trọng dì, mong dì cũng biết tự trọng.”
“Tại sao tôi không tự trọng?” Sắc mặt Trần Lam bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Dù sao cũng là người sống đến mấy chục tuổi, cho tới bây giờ chưa từng bị hạ thấp như vậy: "Cô là một đứa con gái từng ngồi tù, còn cả ngày quyến rũ con trai trong sạch của người ta, cô nói xem tôi nên nói cô như thế nào? Có mẹ sinh không có mẹ dạy! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám nhớ nhung đến Thẩm Triệt nhà chúng tôi nữa thì xem tôi xử lý cô như thế nào!”
Bà Thẩm mắng xong, trước khi người xem náo nhiệt tụ tập càng nhiều liền nghênh ngang rời đi.
Tống Khuynh Thành đứng tại chỗ một lúc lâu, khi chuẩn bị rời đi lại phát hiện cửa phòng bên cạnh có hai người, là Cát Văn Quyên và Lục Tích Sơn không biết đã ở đó từ lúc nào.
Cát Văn Quyên nắm túi xách, châm chọc liếc mắt nhìn chồng mình: "Lục Tích Sơn, có cảm thấy mặt rất đau không? Sự chân thành của cháu gái ông đúng là đủ lớn.”
Sắc mặt Lục Tích Sơn hơi u ám, nhưng không tiếp lời.
Cát Văn Quyên lạnh lùng cười lên, giẫm giày cao gót bén nhọn, đi thẳng về phía cửa thang máy.
Không bao lâu sau, trên lối đi chỉ còn lại hai chú cháu.
Tống Khuynh Thành đi theo Lục Tích Sơn đến góc khuất của hành lang, Lục Tích Sơn đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với cháu và Thẩm Triệt vậy?"
“Chỉ là bạn bè mà thôi." Tống Khuynh Thành không có tâm trạng giải thích thêm.
Lục Tích Sơn im lặng, một lát sau mới nói: "Khuynh Thành, một tháng mà cháu hứa với thím, bây giờ đã vượt quá kỳ hạn.
Chú cũng không muốn ép cháu, nhưng hy vọng cháu hãy thẳng thắn với chú.”
Hiển nhiên Lục Tích Sơn đã nghi ngờ mối quan hệ của cô và Úc Đình Xuyên.
Tống Khuynh Thành hỏi: "Chú tin lời mẹ Thẩm Triệt à?"
“Đương nhiên là không tin rồi." Lục Tích Sơn đăm chiêu nhìn cô: "Nếu như phía cậu Úc có thể rút ra thời gian, chú muốn gặp mặt một lần.”
"Dạo gần đây anh ấy đi công tác ở Cáp Nhĩ Tân, một tuần sau mới trở về Nam Thành." Tống Khuynh Thành thản nhiên mỉm cười: "Đến lúc đó cháu sẽ nói với anh ấy về chuyện gặp mặt.” Cô dứt lời rồi nhìn vào điện thoại di động: "Chú, cháu còn phải quay lại phòng làm việc, không nói chuyện tiếp với chú được.”
Lục Tích Sơn biết chuyện Úc Đình Xuyên đi phương bắc công tác nên cũng nuốt xuống lời nói bên miệng, gật đầu: "Đi đi.”
****
Trở lại phòng riêng, Tống Khuynh Thành tựa lưng vào ván cửa dày nặng, ngón tay nắm tay nắm cửa dần dần trắng bệch, vành mắt của cô hơi đỏ ửng, không nhịn được hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.
Điện thoại di động rung lên trong túi.
Là Thẩm Triệt gọi tới.
Chắc là có đồng nghiệp gọi điện thoại nói với cậu chuyện vừa rồi ở hành lang.
Tống Khuynh Thành không nghe máy, cất điện thoại di động, sau đó mở cửa phòng đi tìm quản lý phòng.
****
Mười mấy phút sau, Tống Khuynh Thành xuất hiện ở cửa lớn Hoàng Đình, trong tay cầm một trăm năm mươi đồng tiền mặt, là thù lao hôm nay cũng là phần lương cuối cùng cô lấy được ở câu lạc bộ.
Cô đứng bên lề đường, đột nhiên cảm thấy bối rối và không biết mình nên đi đâu.
Một lúc lâu sau, Tống Khuynh Thành chặn một chiếc taxi.
Người lái xe quay lại và hỏi cô đích đến.
Tống Khuynh Thành trả lời: "Cáp Nhĩ Tân.”
Người lái xe cảm thấy cô gái hơi ngớ ngẩn: "Cô muốn đi đến Cáp Nhĩ Tân thì phải đi bằng máy bay hoặc xe lửa, chỉ bằng chiếc xe này, ngày tháng năm nào mới tới."
Tống Khuynh Thành dừng một chút rồi mới nói: "Vậy đến ga tàu hoả.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...