Tống Khuynh Thành nói xong, nhìn Thẩm Triệt khẽ cười: "Tôi là một người thù dai.
Mấy năm nay, không lúc nào tôi không nghĩ tới, nếu như ngày nào đó tôi có thể một bước lên trời, tôi nhất định phải khiến cho những người bỏ rơi tôi phải hối hận về quyết định lúc trước.
Quá khứ qua lâu rồi, nhưng tôi vẫn ở tầng dưới cùng của sự khổ sở, còn người đã từng khiến tôi phải cúi đầu vẫn sống ở tít trên cao."
Trong lòng Thẩm Triệt cảm thấy hơi khó chịu: "Bây giờ không phải cũng đang rất tốt sao, bình thản sống qua ngày..."
"Bình thản, đó là đối với cậu." Tống Khuynh Thành hít sâu một hơi, sâu kín nói: “Bây giờ ngay cả cơ hội để cho xã hội này đối đãi công bằng với tôi cũng đã mất đi."
“Rất nhiều chuyện không bi quan như chị nghĩ đâu."
Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Những suy nghĩ lạc quan là vẫn dựa vào nhà họ Lục chu cấp sinh hoạt sao? Giống như nuôi lợn con, vỗ béo sau đó bán cho người bán thịt.”
Yết hầu Thẩm Triệt thoáng chuyển động, nhưng lại không tìm được lời thích hợp để nhận.
"Được rồi." Tống Khuynh Thành đi tới cửa, mở cửa phòng ra: "Ngày mai còn đi làm, mau đi ngủ đi.”
Sau khi Thẩm Triệt rời đi, Tống Khuynh Thành không tiếp tục sấy tóc nữa.
Cô đặt máy sấy tóc trong tay lên bàn, dựa lưng vào ghế ngồi thật lâu.
Đêm hôm đó, Tống Khuynh Thành ngủ không ngon, các loại hình ảnh đứt quãng tràn vào trong giấc mơ, nhưng đến khi cô tỉnh lại, lại không nhớ rõ rốt cuộc mình mơ thấy cái gì.
Khi cô đứng dậy, phòng bên cạnh vẫn chưa có động tĩnh.
Tống Khuynh Thành đứng trước gương toilet, nhìn thấy hơi nhiều tơ máu trong mắt, cô cúi người, lấy nước lạnh rửa mặt, lại dùng dây thun buộc tóc lại, đơn giản sửa soạn bản thân xong, ra ban công lấy quần áo giặt lúc rạng sáng, cô không đi đánh thức Thẩm Triệt mà thay quần áo xong rồi lặng lẽ ra ngoài.
Bởi vì chín giờ rưỡi mới đi làm, Tống Khuynh Thành đến bệnh viện trước.
Trên lối đi nối phòng nội trú với tòa nhà ngoại trú thì gặp lại Cố Thanh Vi lần nữa.
Không giống như Cố Thanh Vi "gặp mặt kẻ thù vô cùng đỏ mắt", vẻ mặt Tống Khuynh Thành như thường, cũng không chủ động trêu chọc, đi thẳng vào khoa nội trú.
Cố Thanh Vi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô rồi xì một tiếng, xoay người mới phát hiện, không biết Uông Minh Tú đi ra khỏi toilet từ lúc nào.
Sắc mặt Uông Minh Tú không dễ nhìn, hiển nhiên cũng thấy được Tống Khuynh Thành.
Hôm nay là ngày Uông Minh Tú đến bệnh viện khám thai.
Trong thang máy, sau nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng Uông Minh Tú cũng mở miệng: "Vi Vi, có phải trước kia Tống Khuynh Thành kia với anh trai em có quan hệ nam nữ không?”
Cố Thanh Vi khinh thường nói: "Đơn giản là đứa họ Tống đó không biết xấu hổ mà bám vào anh trai em, muốn gả vào nhà giàu.”
Cố Thanh Vi nhận thấy Uông Minh Tú bên cạnh không có tiếng động liền vội thay đổi thái độ khinh bỉ, kéo tay Uông Minh Tú an ủi nói: "Chị dâu, chị đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ người mà anh trai em quan tâm nhất chính là chị và đứa bé trong bụng, những cô gái xinh đẹp bên ngoài kia, anh trai em ngay cả liếc cũng không muốn liếc mắt một cái nữa là.”
Uông Minh Tú hơi nhếch khóe môi, trong lòng vẫn không buông xuống được, cô ta lại hỏi: "Vì sao bọn họ lại chia tay?”
Cố Thanh Vi chỉ là suy đoán, không muốn nói rõ.
"Chị không có ý định truy cứu, chỉ là muốn biết rõ quá khứ của anh trai em thôi." Uông Minh Tú nói xong bèn ngừng lại, một lát sau mới nhỏ tiếng nói: "Lần trước sau khi gặp cô Tống này ở bệnh viện, hình như anh trai em không yên lòng lắm..."
Cố Thanh Vi nghe nói như vậy, liền cuống lên: "Chị dâu, bọn họ thật sự không có gì đâu, nhiều lắm chỉ coi như anh trai em khi đó tuổi còn trẻ ngu ngơ, nên bị đứa họ Tống đó lừa gạt muốn mua căn hộ hơn hai triệu cho cô ta, sau đó bị mẹ em biết được, cho đứa họ Tống kia hai triệu, cô ta lập tức dừng lại, cũng không tiếp tục quấn lấy anh trai em nữa.”
Uông Minh Tú nghe xong, không lên tiếng.
Cố Thanh Vi sợ Uông Minh Tú không vui lại nói: "Lần trước ông nội tôi tổ chức sinh nhật, em còn nhìn thấy đứa họ Tống đó ôm ấp ôm ấp với một lão già, mấy năm nay không biết đã lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi.
Loại phụ nữ như cô ta, ngoại trừ ỷ vào chút sắc đẹp kia, căn bản không thể nào so sánh với chị dâu.”
Uông Minh Tú nhớ tới nụ cười khẽ lay động của Tống Khuynh Thành thì không khỏi cắn môi.
Đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Không phải chỉ có phụ nữ yêu người đàn ông hư hỏng, hầu như phụ nữ càng hư hỏng càng có nhiều người đàn ông yêu, ngay cả khi cô ấy mất hết tên tuổi.
Phụ nữ hư hỏng thường gợi nhớ đến tìиɦ ɖu͙ƈ.
Có một số người phụ nữ hư hỏng xưa nay chưa bao giờ lộ ra trên mặt, nhìn đoan trang điềm tĩnh, nhưng khi cô cười rộ lên, sóng mắt lưu chuyển, hơn nữa khi mắt liếc thoáng qua, toát ra sự lẳиɠ ɭơ, không đứng đắn cũng như ngầm khiêu khích, đã đủ khiến đàn ông ước gì có thể lập tức lột sạch cô ra làm một trận.
Muốn nghe cô phát ra tiếng thở dốc, muốn nhìn cô mồ hôi đầm đìa rên to, cũng muốn cho cô ở dưới thân mình khóc lóc cầu xin tha thứ.
Cho dù đàn ông như thế nào, trong xương cốt đều có một du͙ƈ vọиɠ chinh phục.
Sử dụng tìиɦ ɖu͙ƈ để chinh phục một người phụ nữ hư hỏng, để cô từ nay về sau chỉ trung thành với một mình mình.
......
Tống Khuynh Thành không để chuyện tình cờ gặp Cố Thanh Vi ở trong lòng, dùng xong bữa sáng với bà ngoại, cô thu dọn bát đũa dùng một lần, bà ngoại lại hỏi chuyện xem mắt đêm đó: "Mấy ngày nay có nói chuyện với người ta không?”
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, vẻ mặt bà cụ tốt hơn rất nhiều: "Bà nghe dì Hứa nói, nhà trai bên kia rất hài lòng buổi xem mắt.
Khi nào rảnh rỗi thì cháu hãy dẫn người tới đây cho bà ngoại nhìn xem.”
"Bọn cháu chỉ mới quen biết mấy ngày..." Tống Khuynh Thành lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lúc trước đi xem mắt, cô đã có ý định căn bản không muốn phát triển hơn nữa, cũng không muốn làm lỡ đối phương.
Bà cụ thấy thái độ của cô chỉ qua loa có lệ thì không vui trừng mắt nhìn cô: "Quen biết mấy ngày thì sao, chỉ cần người tốt thích hợp là được rồi.
Bà đã nói chuyện với dì Hứa vài lần, bà ấy là loại người thật lòng, con cái trong nhà chắc chắn cũng không kém bao nhiêu.”
Tống Khuynh Thành biết tranh cãi cũng vô dụng, chỉ nói: "Vậy để cháu hỏi ý kiến của anh ấy trước.”
Bà ngoại nghe xong, hài lòng cười lên.
***
Tám giờ năm mươi sáng, Tống Khuynh Thành cảm thấy không còn sớm nữa nên rời khỏi bệnh viện đến Hoàng Đình làm việc.
Khi cô đi ra từ thang máy, đến đại sảnh nội trú, bả vai bị vỗ nhẹ.
Tống Khuynh Thành quay đầu lại, là tài xế của Úc Đình Xuyên – ông Triệu.
Ông Triệu có gương mặt hiền lành, lúc cười rộ lên rất dễ khiến người ta liên tưởng đến người lớn hiền lành trong nhà: "Vừa rồi ở trong thang máy, tôi đã nhìn rất lâu, sợ mình nhận lầm, không nghĩ tới thật đúng là cô.”
Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Chú cũng tới đây thăm bệnh sao?"
“Bạn già của tôi làm công việc dọn dẹp ở đây." Ông Triệu nói: "Lúc sáng bà ấy đi ra ngoài quên mang theo chìa khóa nên tôi đến đưa cho bà ấy."
“..." Tống Khuynh Thành mỉm cười.
Ông Triệu hỏi: "Cô muốn đi về à?”
Tống Khuynh Thành gật đầu: "Vâng, cháu đến Hoàng Đình làm việc.”
Ông Triệu xưa nay luôn nhiệt tình, thấy Tống Khuynh Thành cũng xấp xỉ với con trai mình mà còn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện: "Vừa khéo thuận đường, đi chung đi, tôi cũng định về nhà, có thể cho cô quá giang một đoạn đường.”
Tống Khuynh Thành không từ chối, sau khi ngồi vào trong xe mới nói: "Hôm nay chú được nghỉ sao?”
“Ông chủ đi công tác nên lính hầu như tôi cũng có thể nghỉ vài ngày."
“Anh Úc đi công tác ư?” Tống Khuynh Thành hỏi.
Ông Triệu vừa khởi động xe vừa nói: "Đi Hắc Long Giang, vừa mới quyết định, tuần sau về.” -
------ Ngoài lề------
Rất lâu sau này ——
Trong lòng bà ngoại khi nhìn thấy Úc Đình Xuyên: Hình như tuổi tác của đứa cháu rể này hơi lớn....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...