Tống Khuynh Thành nhìn thấy ánh mắt của Lục Tích Sơn, nhưng không lập tức cất chiếc đồng hồ kia cũng không chủ động giải thích, cô nhìn cuộc gọi trên điện thoại di động, là đầu số "40" của tiếp thị, không nghe máy, trực tiếp ấn nút cúp.
Lục Tích Sơn hỏi: "Sao không nghe máy?"
“Chỉ là cuộc gọi quấy rầy.
"Tống Khuynh Thành bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Lục Tích Sơn thì nghĩ rằng cô không muốn nói chuyện điện thoại với người khác ở trước mặt mình, về phần là ai gọi tới, ánh mắt của ông lại nhìn về phía chiếc đồng hồ nam kia như có điều suy nghĩ.
Lúc này, người phục vụ mang thức ăn lên.
Tống Khuynh Thành ngẩng đầu: "Làm phiền lấy giúp tôi hai cái đĩa nhỏ.”
Nhân viên phục vụ phục vụ nói: "Vâng, cô chờ một chút."
Tống Khuynh Thành không hề keo kiệt nở một nụ cười với đối phương.
Đến khi nhân viên phục vụ đưa đĩa tới, Tống Khuynh Thành để ở bên mình và Lục Tích Sơn mỗi người một cái, rồi lại đổ giấm tương vào đĩa, toàn bộ quá trình không hề để ý đến vẻ mặt hơi nghiêm trọng của Lục Tích Sơn, cô vừa đặt bình giấm trở về vừa mở miệng, giọng điệu rất thoải mái: "Bánh bao hấp của nhà hàng này có mùi vị rất ngon, trước kia cháu ăn vài lần, chú có thể nếm thử một chút.”
Lục Tích Sơn không cầm đũa, tâm sự rất nặng nề, suy nghĩ đến tình hình tài chính của công ty gần hai tháng nay.
Tổng giám đốc Lưu kia đã có vẻ muốn rút vốn, trước mắt toàn bộ đều dựa vào Cát Văn Quyên kéo lại.
Lục Tích Sơn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng mở miệng: "Ngày đó đi nghe nhạc thấy thế nào?”
Tống Khuynh Thành cười: "Rất tốt ạ.”
Thấy Tống Khuynh Thành không muốn nói nhiều, Lục Tích Sơn chỉ có thể nói rõ suy nghĩ của mình: "Khuynh Thành, cháu cũng không còn nhỏ, tuy rằng còn đang đi học, nhưng có một số chuyện không thể kéo dài, cháu xem khi nào thuận tiện thì hẹn người kia tới đi, để bàn về chuyện của hai đứa."
“Chuyện này..." Tống Khuynh Thành hơi khó xử: "Vậy buổi chiều cháu đến Hằng Viễn hỏi anh ấy xem sao.”
Bàn tay lấy tách trà của Lục Tích Sơn bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cháu gái nhà mình.
Hai chữ "Hằng Viễn" giống như tiếng sấm sét vang lên trên mặt đất.
Dĩ nhiên Lục Tích Sơn không cho rằng Tống Khuynh Thành đang yêu đương với nhân viên nhỏ của Hằng Viễn, không nói đến chiếc đồng hồ nổi tiếng trên bàn và chiếc xe sang đậu ngoài cửa nhà họ Lục lúc chiều đó, từ đêm tiệc mừng thọ nhà họ Cố trở về, Tống Khuynh Thành còn nói một câu "Chẳng phải chú đã gặp qua anh ấy vào tối nay rồi sao".
Những người có thể tham gia tiệc sinh nhật ông cụ Cố đều là nhân vật có máu mặt ở Nam Thành.
Trong đầu Lục Tích Sơn hiện lên một người, lại cảm thấy không có khả năng, cho dù là tuổi tác hay là phương diện khác đều không thể tưởng tượng nổi, cho dù Tống Khuynh Thành có một gương mặt đẹp.
Trên đời này không thiếu phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, ông lại nhìn chiếc đồng hồ kia, nhớ đến thứ người nọ đeo mà ông nhìn thấy ở phía xa.
Quan hệ nam nữ phải đến bước nào mới có thể làm rơi vật của mình ở chỗ đối phương...!
Tống Khuynh Thành uống một ngụm nước, sâu kín nói: "Vốn dĩ cháu định chờ thêm, chờ đến khi quan hệ hoàn toàn ổn định rồi mới nói với chú, dù sao đây cũng là chuyện của hai người, cháu không tiện một mình tự tiện chủ trương, chú nói xem có đúng hay không?”
Lục Tích Sơn im lặng suy nghĩ một lúc, nói ra suy đoán của mình: "Người mà cháu mượn âu phục đêm đó là tổng giám đốc Úc Đình Xuyên của Hằng Viễn à?”
Tống Khuynh Thành mỉm cười, ngầm thừa nhận.
"..."
Lục Tích Sơn khó tránh khỏi khϊếp sợ, không nghĩ tới mình đã nói trúng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Sao cháu lại biết Úc Đình Xuyên?"
“Anh ấy là chú của bạn học cháu.”
Tống Khuynh Thành nói rồi nhìn Lục Tích Sơn: "Chú không muốn người đó là anh ấy sao?"
Trong lòng Lục Tích Sơn vô cùng rối bời, nhưng phần lớn là thở phào nhẹ nhõm, ông cười: "Chỉ cần tốt với cháu, cho dù là ai, chú cũng không phản đối.”
Tống Khuynh Thành nghe vậy, bên môi nở một nụ cười nhạt: "Anh ấy đối xử rất tốt với cháu, chú yên tâm.
Lần này cháu sẽ không dễ dàng buông tay, dù sao người đàn ông biết quan tâm chăm sóc cháu như anh ấy, e rằng cả đời này cũng sẽ không gặp được lần nữa.”
......!
Ăn cơm trưa xong, Tống Khuynh Thành một mình trở vào bệnh viện.
Bà ngoại đang tựa vào đầu giường, đeo kính lão thêu đồ, mấy ngày nay cơ thể bà cụ khỏe lên không ít, khi nghe tiếng mở cửa liền nhìn phía sau Tống Khuynh Thành: "Hai chú cháu về rồi à? "
“Vâng ạ." Tống Khuynh Thành trở tay nhẹ nhàng khép cửa lại: "Chú vừa nhận được điện thoại nên về công ty trước.”
Bà cụ đặt hộp kim chỉ lên tủ đầu giường, chờ Tống Khuynh Thành ngồi xuống bên giường mới tỉ mỉ đánh giá một phen, yêu thương mỉm cười hỏi: "Có phải gần đây đã có người yêu rồi hay không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...