Đã mấy đêm liên tiếp, Tống Khuynh Thành đều gặp được Úc Đình Xuyên ở tầng thứ bảy Hoàng Đình.
Lúc đó, cô đang dựa vào cửa phòng riêng nói chuyện phiếm với Thẩm Thiến.
Thẩm Thiến lớn hơn cô hai tuổi, là người Nam Thành, lúc nhìn thấy tình hình bên kia thang máy, cô ấy nhỏ tiếng nói với Tống Khuynh Thành: "Lúc tôi mới tới Hoàng Đình làm việc, lần đầu tiên nhìn thấy Úc Đình Xuyên đã thật sự bị mê hoặc.
”
Tống Khuynh Thành hơi quay đầu, tầm mắt nhìn cửa thang máy, lời nói hóng hớt của Thẩm Thiến lại truyền đến bên tai: "Hôm qua tôi đi ngang qua tiệm bán báo, thấy Cố Gia Chi trên trang bìa của một tạp chí thời trang.
Cô biết Cố Gia Chi không, cô chủ nhà giàu chân chính của Nam Thành, trước kia tôi nghe các đồng nghiệp khác nói, hình như Cố Gia Chi và Úc Đình Xuyên là một đôi, có người nhiều lần nhìn thấy bọn họ ra vào câu lạc bộ.
Nhưng tôi cũng có đọc qua một số tin tức trên mạng, Úc Đình Xuyên có quan hệ với mấy ngôi sao nữ! "
Lúc này, chị Linh đi tới: "Đừng nhiều chuyện nữa, mau đi chuẩn bị đi, khách sắp đến rồi.
"
Thẩm Thiến bị bắt gặp liền lè lưỡi, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ.
Chỉ còn lại một mình Tống Khuynh Thành đứng trước cửa phòng riêng.
Hành lang tầng bảy của Hoàng Đình, thảm Ba Tư xa hoa trải dài mọi ngóc ngách, ánh đèn mềm mại chiếu lên vách tường chạm trổ, phản chiếu cả tầng chìm trong bầu không khí trang nhã lộng lẫy.
Tống Khuynh Thành liếc mắt nhìn cách đó không xa, Úc Đình Xuyên đang đứng ở cửa một gian phòng nói chuyện với người khác, bộ âu phục phẳng phiu, đút một tay vào trong túi quần, khi Úc Đình Xuyên cảm nhận được bèn liếc mắt nhìn lại, Tống Khuynh Thành lập tức quay đầu đi, đến khi cô nhìn qua, người bên kia đã vào phòng rồi.
Buổi tối, phòng riêng của Tống Khuynh Thành trở nên vô cùng bận rộn.
Mãi cho đến 11 giờ 1 phút, cô mới hoàn thành công việc trong tay.
Khi cô đi ra khỏi câu lạc bộ, bầu trời bên ngoài đã sớm tối đen, trên đường cũng không có xe cộ qua lại.
Tống Khuynh Thành nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, chuyến xe buýt cuối cùng là mười một giờ rưỡi, nhưng không đến chỗ cô ở, phải đi thêm một đoạn đường nữa mới bắt được xe, cô đứng ở bên cạnh trạm chờ một lát cũng không có taxi đi qua, ngay cả trên phần mềm gọi xe, cũng bởi vì quá trễ mà không có tài xế nào nhận đơn.
Tiếng còi xe chợt vang lên, Tống Khuynh Thành nhìn qua theo tiếng vọng, phát hiện có một chiếc xe màu đen dừng lại cách đó không xa.
Tài xế mở cửa xe và đi tới: "Cô Tống, tổng giám đốc Úc bảo tôi đưa cô về.
”
Tổng giám đốc Úc!
Người duy nhất mà Tống Khuynh Thành có thể nghĩ tới chỉ có Úc Đình Xuyên.
"Không cần.
" Tống Khuynh Thành từ chối rồi lại đi về phía trạm, quay đầu nhìn phương hướng xe buýt tới.
Tài xế cũng đi theo: "Cô Tống, bây giờ đã trễ rồi, cô là một cô gái về nhà không an toàn đâu, hơn nữa phía trước đang sửa đường, xe buýt có thể đã chuyển hướng đi vòng.
”
Tống Khuynh Thành nghe xong, cẩn thận nhìn bảng hiệu, quả nhiên thấy có một tấm thông báo dán ở trên.
Một chiếc taxi chạy tới, Tống Khuynh Thành định đưa tay ngăn lại nhưng tài xế lại ở bên cạnh nói: "Cô Tống, tôi cũng là làm việc cho người ta, nếu cô không chịu để tôi đưa về, tôi thật không có cách nào giải thích với tổng giám đốc Úc.
”
Tống Khuynh Thành nhìn về phía tài xế hơi lớn tuổi, quả thật mình không đón được xe, sau khi do dự vài giây cũng không từ chối nữa.
Cô đi theo tài xế đến bên cạnh chiếc xe.
Tài xế mở cửa xe phía sau, Tống Khuynh Thành ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, nhìn vào trong, Úc Đình Xuyên đang nhắm mắt tựa vào ghế ngồi giống như đang ngủ.
Tống Khuynh Thành không ngờ Úc Đình Xuyên cũng ở đây, chân đưa lên theo bản năng muốn rụt về, đổi ý không ngồi xe nữa, nhưng suy xét đến tình cảnh của mình, không muốn hơn nửa đêm còn lang thang trên đường, đành phải nhỏ tiếng nói với tài xế: "Tôi ngồi phía trước.
”
Khi ngồi vào ghế lái phụ, Tống Khuynh Thành cảm nhận được sự nặng nề trong xe, tiếng đóng cửa có vẻ đặc biệt nặng nề.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...