Lục Tích Sơn không có nghiên cứu về nhạc giao hưởng, nhưng mà ông cũng biết một trong những sở thích của những người giàu có bây giờ là đưa bạn gái đi nghe loại âm nhạc này để tăng thêm tình cảm.
Lông mày của ông dần dần giãn ra, ông hỏi: "Cháu đi cùng với người kia à?”
Tống Khuynh Thành cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Giống như cô gái nhỏ mới biết yêu, đứng ở trước gương soi toàn thân khoa tay múa chân vuốt váy.
Lục Tích Sơn lại mở miệng: "Vậy tối nay ở nhà ăn cơm, ăn xong bảo tài xế đưa cháu đến nhà hát Nam Thành.”
Dĩ nhiên Tống Khuynh Thành nhìn ra mưu tính của Lục Tích Sơn, ông muốn xác định người kia là ai, nhưng cô không nói ra mà chỉ khẽ nhếch khóe môi: "Nhưng làm sao bây giờ, lát nữa có xe tới đón cháu.”
"Là đến nhà sao?" Lục Tích Sơn kinh ngạc hỏi.
Tống Khuynh Thành mỉm cười gật đầu.
Trên mặt Lục Tích Sơn cũng nở nụ cười theo, như trút được gánh nặng: "Vậy cháu thay quần áo trước đi, chú xuống lầu bảo dì Lương đun nước.”
Nhìn theo Lục Tích Sơn rời đi, vẻ mặt Tống Khuynh Thành hơi kinh ngạc, trong đầu là lời bác sĩ điều trị nói hôm chủ nhật cô đi hỏi bệnh tình của bà ngoại ——
"Bà ngoại cháu đã lớn tuổi rồi, rất nhiều chuyện mà cháu gái là cháu cũng phải nhìn rõ.
Nguy cơ phẫu thuật tim rất lớn, sợ rằng tìm khắp Nam thành cũng không có bác sĩ phẫu thuật nào dám đến phẫu thuật cho bà ngoại.
Tháng sau, bệnh viện nhân dân số 1 mời chuyên gia phẫu thuật tim mạch của bệnh viện bên ngoài thủ đô tới toạ đàm, nếu như cháu có thể gặp được vị chuyên gia này, có thể nhờ tư vấn một chút.
Nhưng mà...!cho dù có thể tiến hành phẫu thuật, thì cũng sẽ tốn một khoản chi phí lớn.”
Thế nhưng một khi con người có hy vọng, mặc dù xa vời, cũng sẽ cố gắng thực hiện.
Tống Khuynh Thành lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Úc Tinh.
......
Nửa tiếng sau, Tống Khuynh Thành mặc váy chiffon không tay màu trắng đi xuống lầu.
Cát Văn Quyên vẫn còn ngồi ở phòng khách xem TV, thoáng nhìn thấy bóng dáng nhẹ nhàng trong hành lang.
Gương mặt Tống Khuynh Thành trong sáng trắng nõn, cả người trông thanh thuần lại xinh đẹp.
Nhớ tới lời Lục Tích Sơn vừa mới xuống lầu nói, trong cổ họng Cát Văn Quyên liền khó chịu như mắc xương cá.
Con nhóc chết tiệt này dám làm trái với sắp xếp của mình, không chịu gả cho tổng giám đốc Lưu, lại ở sau lưng leo lên những người đàn ông có tiền khác, điều này chính là trắng trợn khiêu khích đối với Cát Văn Quyên, còn dùng khuôn mặt quyến rũ kia làm ra dáng vẻ vô tội, khiến đàn ông đồng tình, giống như người mẹ đê tiện kia của nó.
Tống Khuynh Thành làm như không nhìn thấy đôi mắt chán ghét kia, sau khi xuống bậc thang, mỉm cười với Cát Văn Quyên: "Hôm nay ngày nghỉ, sao thím không ra ngoài đánh bài vậy?”
Cát Văn Quyên lạnh lùng hậm hừ: "Mong tôi ra ngoài đánh bài để cô ở trong nhà này cáo mượn oai hùm à?”
Tống Khuynh Thành nghe thấy vậy liền tươi cười rạng rỡ: Cho dù thím không ở nhà, uy nghiêm của thím vẫn còn ở đây, có câu nói như thế nào nhỉ, đàn cọp mẹ, bọn rắn độc… không thể trêu chọc được.”
“Con nhóc chết tiệt này!” Cát Văn Quyên tức giận không nhẹ.
Tống Khuynh Thành nói xong liền đi thẳng về phía cửa biệt thự, cô vừa đến cửa chính thì đụng phải Lục Tích Sơn vào cửa.
Lục Tích Sơn hỏi: "Sao vậy, phải ra ngoài rồi à?”
Ánh mắt Tống Khuynh Thành nhìn vào bình trà áo bào đỏ chưa mở trong tay Lục Tích Sơn, cười khanh khách nói: "Xe đã đến ở bên ngoài, không thể để cho người ta chờ mãi.”
Đến khi Tống Khuynh Thành đi ra ngoài, Cát Văn Quyên lạnh lùng cười: "Chỉ có một món đồ rách nát mà đã dỗ dành ông vui vẻ đến quay vòng vòng, nào là đun nước nào là mượn lá trà, bụng dạ đứa cháu gái này của ông cũng nhiều mưu mô đấy, ông coi chừng bản thân đã bị bán rồi mà còn giúp nó đếm tiền đấy!”
Lục Tích Sơn không nói gì, chỉ nhìn Tống Khuynh Thành xuyên qua đình viện.
Nhớ tới chiếc Maybach màu đen vừa rồi nhìn thấy ở bên ngoài, dừng ở dưới bóng cây bên cạnh cửa nhà mình.
......
Tống Khuynh Thành mở cửa sắt đi ra, nhìn thấy chiếc Maybach ở ven đường kia, dừng tại chỗ vài giây mới đi tới.
Chờ cô lên xe, Úc Tinh dặn dò tài xế lái xe rời đi.
Xe rời khỏi Hương Tụng Viên, đi thẳng đến Nhà hát Nam Thành, sau khi đến nơi, Úc Tinh bảo tài xế về nhà trước, mình và Tống Khuynh Thành tìm một tiệm KFC gần đây.
Sau khi giải quyết bữa ăn tối, nhìn thấy sắp tới giờ, hai người liền đi đến nhà hát.
Nhà hát Nam Thành được xây dựng dựa vào sông, tổng thể giống như vỏ sò, dưới màn đêm bao phủ, ánh sáng trắng óng ánh trở thành một cảnh quan rực rỡ bên bờ sông.
Vào nhà hát, nhìn thấy ngọn đèn thủy tinh lộng lẫy trên đỉnh đầu, Úc Tinh khoác tay Tống Khuynh Thành cất miệng thán phục: "Sớm biết vậy, trước kia cũng đến xem.
Chợt hiểu ra vì sao Cố Gia Chi lại muốn làm nghệ sĩ đàn violon, biểu diễn ở những nơi này sang chảnh đến mức nào, tràn ngập phong thái nữ thần!”
Trong lúc nói chuyện, các cô tìm được chỗ ngồi tương ứng với hai tấm vé trong tay Úc Tinh.
Vị trí rất tốt, ở hàng thứ bảy chỗ ngồi số 9, 10.
"Vé là do Cố Gia Chi đưa." Úc Tinh ở bên tai Tống Khuynh Thành lặng lẽ nói một câu.
Khoảng 7 giờ kém năm phút, cả nhà hát đã gần như đầy khán giả, Úc Tinh phát hiện trên ghế số 8 có một anh chàng đẹp trai, chọt vào nách Tống Khuynh Thành muốn điều chỉnh vị trí, đến khi Tống Khuynh Thành đứng dậy đổi chỗ với cô, Úc Tinh đột nhiên hô một tiếng: "Chú hai kìa!”
Tống Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn về phía lối đi bên kia, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Úc Đình Xuyên, tối nay anh mặc một bộ âu phục màu đen cắt may khéo léo, không cài nút, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, trông thành thục lại khá tùy ý, dưới ánh sáng xa hoa rực rỡ, đôi chân dài làm cho người ta không thể rời mắt.
Người đi cùng anh còn có Cố Chính Thâm, bởi vì tình cảnh bắt buộc nên anh ta cũng ăn mặc tương đối trang trọng.
Úc Tinh kêu rên: "Xong rồi, có một loại dự cảm không tốt.
”
Tống Khuynh Thành nhanh chóng hiểu được vì sao cô ấy lại có phản ứng như vậy, cô nhìn toàn bộ phòng diễn tấu, hình như chỉ có hai vị trí bên cạnh các cô vẫn còn trống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...