Như có một cái gì đó chỉ dẫn, Tống Khuynh Thành không đi vào bếp, mà bước ra phòng khách.
Dép bông chạm xuống nền đất không phát một tiếng động.
Cô nhẹ nhàng đi thẳng qua.
Tới lối đi nhỏ giữa bàn trà và ghế sofa, Tống Khuynh Thành từ từ ngồi xổm xuống, làn váy lụa dài trắng trải ra thảm trên sàn, như một đóa hoa bách hợp nở rộ, hai tay trắng nõn ôm đầu gối, thở ra còn ngửi được mùi dầu gội trái cây thoang thoảng trên người.
Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có chiếc đèn bàn chiếu sáng.
Nương theo ánh đèn nhỏ, Tống Khuynh Thành nhìn người đàn ông ngủ say trên ghế sofa.
Cô chưa từng ngắm nhìn kỹ gương mặt của Úc Đình Xuyên dù đã gặp vài lần, thậm chí trong lòng còn coi anh là 'kim chủ', nhưng trong tiềm thức, bởi vì có một cái gì đó ngăn cản mà ngoại trừ đôi mắt thâm thúy kia, những cái khác cô đều không nhớ rõ.
Tầm mắt dời khỏi áo sơmi người đàn ông, lướt qua yết hầu nhô lên, nhìn về bờ môi anh hơi nhếch.
Không nhớ rõ đã nhìn thấy ở đâu đó có một câu nói…Người đàn ông môi mỏng luôn bạc tình bạc nghĩa.
Tống Khuynh Thành không khỏi nghĩ đến chuyện Thẩm Triệt nói ở trong điện thoại, một người đàn ông sau khi biết vợ trở thành tàn phế, liền làm đơn li dị mà không hề thương lượng, quả thật không có tình cảm không quan tâm.
Thậm chí có thể nói gần như là vô tình vô nghĩa.
Trong đầu Tống Khuynh Thành lại hiện ra đêm tiệc sinh nhật nhà họ Cố, hình ảnh Úc Đình Xuyên đi vào sảnh tiệc.
Anh mặc áo sơ mi xanh xám, tây trang màu đen ngay ngắn chỉnh tề, cả người cao lớn rắn rỏi, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, nhìn qua rất khiêm tốn nhưng không mất lịch sự.
Khi anh và Cố Chính Thâm cùng nhau đi vào, đã có không ít những người nổi tiếng trong giới kinh doanh không hẹn cùng nhau đi lên chào hỏi anh, có thể nói cực kỳ náo nhiệt.
Ở trong ấn tượng của cô, người đàn ông có thể ngồi trên vị trí ông chủ này, rất ít khi có da thịt đẹp.
Tống Khuynh Thành dời mắt, ngũ quan Úc Đình Xuyên góc cạnh rõ ràng hiện trong ánh sáng mờ ảo, đường nét khuôn mặt, xương lông mày hay sống mũi, cằm mọc râu, khắp cả người đều cho thấy là một người đàn ông thành thục, đối với một người đàn ông giỏi mưu kế như anh, cô không biết nên hóa hai chữ ‘hấp dẫn’ bằng hành động như thế nào.
Không biết đã nhìn bao lâu, Tống Khuynh Thành giơ một bàn tay, vuốt thử gương mặt Úc Đình Xuyên.
Đầu ngón tay chạm vào làn da ấm áp của người đàn ông.
Úc Đình Xuyên không tỉnh dậy.
Không giống như trong tưởng tượng, tim đập thình thịch cũng bởi vậy mà yên ổn.
Cô không có thu tay về, trái lại, còn lớn gan hơn.
Ngón tay nhỏ bẻ lướt qua tai phải của người đàn ông, rồi khẽ vuốt gáy của anh, sau đó đi xuống tiếp, nhưng sau một giây, cổ tay cô đã bị nắm chặt.
Tất cả động tác dừng lại ngay lập tức.
Lúc này, Tống Khuynh Thành lại không có một chút hoang mang, trong đầu chỉ xuất hiện một ý nghĩ: Đúng là nơi nhạy cảm của người đàn ông.
Người giả bộ ngủ cũng không thể giả bộ tiếp được.
Cô ngẩng đầu lên nhìn.
Chạm vào đôi mắt đen đã mở to đang nhìn mình chằm chằm.
Nói là nhìn kỹ, nhưng lại giống như đang đánh giá.
"Anh đã tỉnh?" Không biết là vô ý hay là cố ý, Tống Khuynh Thành không sử dụng kính ngữ, nhìn người đàn ông vừa tỉnh lại, khẽ nở nụ cười tươi.
Úc Đình Xuyên nhìn cô gái ngồi xổm ở trước chân, mái tóc ẩm ướt tới dài nửa eo khoác trên vai, gương mặt lấp lánh sạch sẽ lạ kỳ, cô mặc đầm ngủ lụa dài, ở dưới ngọn đèn nổi bật lên làn da như mỡ đông, tầm mắt của anh không nhìn về cổ áo khoét chữ V, buông tay cô ra, rồi ngồi dậy: "Sao không ngủ?"Anh hời hợt nói, bỏ qua hành vi làm càn vừa nãy của cô.
"Không ngủ được.
" Tống Khuynh Thành nói thật.
Vừa nói vừa dùng tay chống đỡ cằm của mình, con ngươi mọng nước rung động lòng người: "Vậy còn anh, vì sao ngủ ở đây?"Úc Đình Xuyên mở mắt ra nhìn cô.
Ánh mắt của anh trầm tĩnh, thậm chí có chút lạnh lùng.
Sau một lát, anh bỗng nhiên cúi người xuống, nói nhỏ chỉ hai người nghe: "Đừng có dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, tôi là chú của bạn em.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...