Tổng Tài Cao Lãnh Biết Yêu

“Tuyết Lạc? Đang nghĩ gì thế?” Không thấy Tuyết Lạc trả lời, Hạ Dĩ Cầm lại hỏi. Sau đó lại nhỏ giọng thở dài. “Nhưng em mới gả qua Phong gia chưa được mấy ngày, không biết sở thích của Phong Nhị thiếu gia cũng là bình thường. Đúng rồi Tuyết Lạc, sống với Hàng Lãng thì như thế nào?”

Trong lòng Tuyết Lạc lại phẫn nộ dâng trào. Nhìn ánh mắt mong chờ của Hạ Dĩ Cầm, cô nhếch đôi môi đỏ, nhướn mày. “Khá ổn! Chị Dĩ Cầm, em thấy anh ta và chị cực kỳ xứng đôi. Chị là thiên kim nổi tiếng, anh ta là tài phiệt xuất chúng...”

Lúc thốt ra mấy lời khen ngợi Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc cảm thấy nội tâm mình thật phi thường. Xuất chúng cái gì chứ, chỉ thấy tồi tệ và vô sỉ mà thôi!

“Vậy sao?” Hạ Dĩ Cầm nở nụ cười lay động lòng người. “Chỉ sợ Phong Nhị thiếu gia cao quý, sẽ coi thường chị.”

So với Hạ Dĩ Kỳ nhanh mồm nhanh miệng, Hạ Dĩ Cầm ôn nhu, thùy mị hơn rất nhiều. Bất quá Tuyết Lạc vẫn có thể nhìn ra, trong ánh mắt nâu xinh đẹp của Dĩ Cầm nhìn về chiếc Ferrari qua gương chiếu hậu có bao nhiêu tình ý.

Xem ra Hạ Dĩ Cầm là thật sự yêu thích Phong Hàng Lãng.

Tuyết Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, không kìm được, cũng nhìn chiếc Ferrari qua gương chiếu hậu.


Trong khoảng sân của Phong gia.

Tuyết Lạc theo sau lưng Dĩ Cầm. Có Dĩ Cầm cùng ở lại Phong gia, ít nhiều sẽ giúp Tuyết Lạc thả lỏng tinh thần một chút.

Nhưng mà, Hàng Lãng rất nhanh đã đi tới, dùng thân hình cao ngất đứng chắn bên cạnh Tuyết Lạc.

“Dĩ Cầm tiểu thư, cảm ơn cô đã đưa Tuyết Lạc về. Buổi tối lái xe nhớ cẩn thận.” Câu đuổi khách đơn giản lại thẳng thắn, dịu dàng nhưng hết sức lạnh lùng.

Hạ Dĩ Cầm là thiên kim tiểu thư có chút tiếng tăm, dĩ nhiên hiểu ý Hàng Lãng. Hắn muốn cô ngay lập tức rời khỏi Phong gia. Ngay cả cơ hội uống ngụm nước cũng không cho cô. Khó tránh khỏi cảm thấy buồn bực.

“Không cần cảm ơn.” Hạ Dĩ Cầm cứng rắn đáp. “Tuyết Lạc, em phải ngoan đấy, chị về đây.” Lại còn ôn nhu khuyên bảo.

“Chị Dĩ Cầm, chị đừng đi! Cũng muộn rồi, hay là chị ở lại đi. Vừa hay em cũng có chuyện muốn nói với chị.”

Tuyết Lạc muốn tiến tới giữ lấy Hạ Dĩ Cầm, lại bị Phong Hàng Lãng túm ngược trở về. Hắn nắm chặt cổ tay cô như gọng sắt kìm kẹp, đau đến nỗi khiến cô hít một ngụm khí lạnh.

“Có chuyện gì thì mai hẵng nói. Đã muộn rồi, đừng quấy rầy tiểu thư Dĩ Cầm về nhà nghỉ ngơi. Lâm Tuyết Lạc, cô phải hiểu chuyện một chút, ngoan ngoãn nghe lời đi.” Gương mặt tuấn tú của Hàng Lãng vẫn dịu dàng, chẳng qua giọng nói đã lạnh đi mấy phần.

Có chỗ nào giống em chồng nói chuyện với chị dâu chứ? Sao mơ hồ cứ như người yêu với nhau vậy?


Tuyết Lạc xấu hổ nghiến răng nghiến lợi. Nhưng còn Hạ Dĩ Cầm ở đây, cô không thể cứ thế vùng vằng giấy giụa khỏi gọng kìm của hắn. Chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn kẻ thô lỗ lại kiêu căng kia.

Bộ quần áo che mất, Hạ Dĩ Cầm cũng không thấy động tác nắm tay nho nhỏ giữa Phong Hàng Lãng và Lâm Tuyết Lạc.

“Phong Nhị thiếu gia nói đúng, vậy tôi xin phép về. Tuyết Lạc, Phong Nhị thiếu gia, ngủ ngon.” Cảm giác bị từ chối chẳng dễ chịu chút nào, nhưng Hạ Dĩ Cầm vẫn nhẹ nhàng mỉm cười. Cô còn không rời đi thì chính là không thức thời.

Nhìn chiếc BMW đỏ rời khỏi sân nhà Phong gia, Tuyết Lạc thu lại ánh mắt chịu đựng, tức giận đến cả người đây gai nhọn như nhím.

“Hàng Lãng, anh buông tôi ra! Nể mặt anh trai anh, tôi tha thứ cho anh một lần. Nếu còn có lần sau, nhất định tôi sẽ nói với anh ấy. Anh ấy dùng tính mạng để bảo vệ anh, anh lại đối xử với vợ anh ấy như vậy, rốt cuộc anh nghĩ cái gì thế?”

Lời này đã chạm trúng nỗi đau của Phong Hàng Lãng, khiến hắn buông lỏng nắm tay đang giữ chặt cổ tay Tuyết Lạc.

Tuyết Lạc nhân cơ hội này bỏ chạy vào phòng khách Phong gia.

“Phu nhân, người đã về.” Thấy Tuyết Lạc, dì An cũng mừng rỡ không thôi. Xem ra phu nhân chịu tha thứ cho Nhị thiếu gia rồi.


“Dĩ An, Lập Hân đâu?” Tuyết Lạc vẫn hết sức áy náy với người chồng" là Phong Lập Hân. Trước đó đã bỏ anh một mình trong phòng tân hôn, hôm nay lại giận dỗi bỏ về Hạ gia. Mình đúng là tự do quá rồi.

“Vẫn ở trong phòng y tế.” Di An ảo não đáp. Vì ép Nhị thiếu gia đi tìm Tuyết Lạc, Đại thiếu gia lúc này đang rất tức giận.

“Bữa tối để tôi giúp anh ấy ăn. Từ tối nay, tôi sẽ ngủ trong phòng y tế để chăm sóc anh ấy.” Tuyết Lạc kiên quyết nói. Trên đường về Phong gia, cô đã nghĩ ra ý định này.

Dì An ngẩn ra. Bà liếc nhìn Hàng Lãng như dò hỏi, liền vội vàng nói. “Như vậy không được đâu! Phòng y tế có bác sĩ Kim lo rồi. Người cũng không có chỗ ngủ nữa.”

“Không sao, tôi có thể ngủ dưới đất.” Tuyết Lạc thực sự muốn vào phòng y tế chăm sóc Lập Hân.

Đôi mắt Phong Hàng Lãng trầm xuống, gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui