Đến giữa trưa, tất cả mọi người đều đi ăn, Mộ Tuyết ngồi trong phòng thực sự buồn bã thay cho cái bao tử, chân đau khiến cô không thể xuống ăn trưa. Aaaaa!!!! Đói quá!!!
“Đói rồi sao? Ăn đi!” Một giọng nói chợt vang lên khiến Mộ Tuyết giật mình suýt ngã khỏi ghế. Trên bàn một hộp đồ ăn màu lam, bên trong là mì ý. Oaaaa...ngon thật nha! Mộ Tuyết ngẩn lên nhìn anh, chạm phải ánh mắt yêu thương của anh, cô bất giác đỏ mặt. Chẳng lẽ cô nhìn nhầm, tên ác ma ấy sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đó. Phải, là cô lầm thôi, không sai...
“Cám ơn anh, nhưng tôi có thể ăn sau,tôi không đói.”
“Ăn đi, tôi không có bỏ thuốc độc đâu yên tâm.”
“Ngộ nhỡ có xuân dược? Hôm nay anh tốt bất ngờ nha!''
“Em... hừ coi như tôi đang quan tâm nhân viên mới.”
“Đãi ngộ thực kì lạ nha! Thực sự an toàn chứ?”
“Tuyết ngốc nghếch ăn đi không thôi lát nữa lại bệnh”
“Anh đang lo cho tôi sao?” Mộ Tuyết nhướn mày nhìn anh kinh ngạc.
“Mơ tưởng, ngộ nhỡ em bất tỉnh tôi phải trả lương cho em rồi còn phải trả tiền viện phí. Tôi lỗ nặng rồi!”
“Anh... “ Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, anh thực rất xấu xa. Làm cô vui một chút cũng không được?
“Được rồi, ăn đi! Tôi không trêu em nữa“.
Cô mặc kệ anh, úp mặt xuống bàn. Tên khốn này, đúng là yêu quái, cô xinh đẹp lại có thân hình quyến rũ như thế này sao lại không quyến rũ được anh chứ? Hay là...
“Tổng giám đốc tôi muốn hỏi anh câu này. Anh... có phải là gay không?”
“Em...hụ hụ tại sao lại hỏi như vậy? “
Cô bỗng thấy vui mừng, không ngờ cô lại thông minh như thế, có thể nhìn được sau vẻ ngoài đẹp đẽ này lại là một tên thích... nằm dưới!!! (Mẫn Mẫn: *sặc sụa* cô mới là người nằm dưới Tiểu Dực của tôi sao có thể là gay, bị ăn sạch là đáng lắm)
“Anh không qua mắt được tôi đâu, yên tâm tổng tài, tôi sẽ giữ bí mật cho anh“.
Nhìn cô gái trước mặt bỗng Tống Vũ Dực muốn trêu cô một lát, không ngờ cô lại xem anh là gay! Được lắm Mộ Tuyết, tôi sẽ xem em cầu xin tôi như thế nào.
“Hắc, sao mặt anh lại gian manh thế này? Tiểu thụ à, muốn chị dạy cưng cách theo đuổi đàn ông không? Cô tinh nghịch leo lên đùi anh trêu ghẹo, dù biết anh là tổng tài thế nhưng sau khi biết anh là “chị em” của mình cô liền không kiêng nể trêu chọc anh.
“Hụ hụ... tôi là tổng giám đốc của cô, không được vô phép tắc như vậy.”
“Còn giả vờ nữa sao? Hừm... Trước mặt mọi người anh là tên tổng tài ác ma nhưng thực chất chỉ là một con mèo nhỏ thích được vuốt ve”
“MỘ TUYẾT! EM CÒM DÁM NÓI NỮA KHÔNG?”
“Hung dữ gì chứ rõ ràng thích được người ta đâm tiểu cúc mà, chị đây rất rành chuyện đời nga! “
“Xin hỏi bà chị rành sự đời đã lên giường với ai chưa, có kinh nghiệm gì truyền lại cho em không?”
Mặt Mộ Tuyết bỗng đỏ ửng, cô vẫn chưa trải qua yêu đương với ai cả, chỉ từng thầm thích học trưởng mấy Sơ trung nhưng cũng chẳng đến đâu huống chi lên giường với đàn ông.
“Ừm... không quan trọng, quan trọng là tôi biết anh đang mang nỗi niềm thầm kín, tôi sẽ giúp đỡ “chị em” của mình.”
“Vậy tôi phải làm sao để theo đuổi người ta?”
“Anh thích nằm trên hay dưới?”
“Tôi thích nằm lên em. “
“Haha, tổng tài anh đùa sao? Thì ra anh thích nằm trên.”
“...”
“Được bổn cô nương ăn xong sẽ giúp anh tính kế XXOO tiểu thụ của anh”
Mộ Tuyết ăn ngon lành không để ý có kẻ trán nổi gân xanh đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Ngon quá, không giống ở tiệm nha, ở nhà làm à?”
“Ừ”
“Tôi là nhân viên mới, đãi ngộ của công ty thật là tốt, tôi sẽ không phụ lòng tổng tài.”
“Đãi ngộ của riêng tôi cho... “
“Wow anh thật tốt nga! Ai cũng đối xử tốt à? Thật nhìn không ra a! “
Đãi ngộ của riêng cô đó đồ ngu ngốc, Hừ... thật khiến người ta tức giận nga!
“Xong rồi ngon lắm, được rồi bây giờ đối tượng của anh như thế nào?”
“Để làm gì? “
“Giúp anh một bước đưa tiểu thụ lên giường.”
“Khụ... cô nói chuyện đứng đắn một chút được không?”
“Có gì phải ngại đâu cục cưng! Nói chị nghe đi nào! “
“Ngu ngốc, không đứng đắn và vô cùng ngu ngốc.”
“Ồ, thực sự có loại người này sao? Không nhìn ra tổng tài lại thích dạng người này... haha “
“...”
“Có giúp không?”
“Có có, bắt đầu anh phải tìm hiểu sở thích của người ta trước. Sau đó... “
“Sở thích của em là gì? “
“Tôi rất thích ngủ cả ngày, ăn gà rán, lại còn... Khoan, tổng tài à không phải tôi, đi hỏi tiểu thụ của anh đấy!”
“...”
“Sau đó, anh phải bạo dạn một chút,chủ động một chút, ví dụ là tôi, tôi thực sự rất thích con trai điên cuồng vì mình.”
“Chủ động sao... hừm... “
Tống Vũ Dực đột nhiên cúi xuống nhìn chăm chú vào gương mặt Mộ Tuyết, khoảng cách gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương lài nhàn nhạt trong hơi thở của anh.
“Khoan, anh sao... “
Nửa câu còn lại của cô bị nụ hôn của Tống Vũ Dực nuốt vào.
“Ưm....”
Dù Mộ Tuyết đấm đá, quẫy đạp như thế nào cũng không thoát khỏi ma chưởng của anh. Đến lúc cô không thở nổi anh mới lưu luyến buông môi cô ra.
“Anh... “ Mộ Tuyết trợn mắt nhìn Tống Vũ Dực.
“Mùi vị không tệ!” Khóe môi Tống Vũ Dực nhếch lên, mắt đầy ý cười.
“Huhu... “ Mộ Tuyết òa khóc nức nở khiến Tống Vũ Dực cũng hoảng hốt không biết vì sao cô lại khóc to như vậy. Ai không biết lại nghĩ anh bắt nạt cô.
“Này này tôi có đánh cô đâu mà ồn ào thế. Nín đi! “
“Huhuhuhu.... Tại anh cả....huhu”
“Tôi làm sao? “
“Anh bắt nạt tôi... huhu”
“Tôi chỉ hôn em thôi mà! “
“Huhu... nụ hôn đầu của tôi. “
“Haha em đùa sao? Nụ hôn đầu..haha”
“Hức... Anh khi dễ tôi... “
“Thật sao? Tôi xin lỗi tôi không cố ý! “
nghe cô nói thế anh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng rất tự hào. Anh là người đầu tiên hôn cô...là người đầu tiên...đầu tiên. Tống Vũ Dực vui đến khóe miệng cứ cong lên
“Aaa...Rõ ràng hôm tôi khi dễ tôi mà còn bảo là không có ý....hức hức ...Anh thật quá đáng...”- Mộ Tuyết ấm ức.
“Tôi xin lỗi...Ngoan, đừng khóc.” Tống Vũ Dực dỗ dành cô như một đứa trẻ, Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô. Anh thực sự muốn đem cô gái nhỏ nuốt vào bụng, thật đáng yêu nga!
“Hic hic... anh chịu trách nhiệm đi... cướp mất lần đầu...hic... của tôi”
“Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Ngoan, đừng khóc. Em khóc xấu xí lắm! Ngoan, tôi thương!”
Tôi thương..tôi thương... tôi thương... Tổng tài cô vừa nói thương cô? Cô nghe nhầm sao? Aaaa... chắc chắn là cô nghe nhầm rồi, đúng vậy là cô nghe nhầm thôi.
“Ngu ngốc, sao đần ra vậy? Tôi hôn nên em hạnh phúc quá sao?”
“Ấu trĩ! “
“Wow em thích tôi sao, tiểu bảo bối? “
“Buồn nôn! Sao có thể chứ? Anh là gay mà!”
“...”
Chợt cô nghe tiếng xì xào...
“Thực không nhìn ra nha, tổng giám đốc là gay đó.. “
“Tôi vừa nghe cô ta nói tổng tài phải chịu trách nhiệm gì đó...”
“Lẽ nào... “
“Không nhìn ra là gay nha! “
Mộ Tuyết đỏ mặt, mải lo khóc cô không ngờ có người nghe được. Phải làm sao đây?
“Tổng tài... tôi xin lỗi không ngờ họ nghe... “
“Không sao, nhớ đó, em nhớ phải giúp tôi tỏ tình nha!”
“...tôi biết rồi! “
“Hẹn em chiều nay” Nói rồi Tống Vũ Dực quay bước về phía phòng làm việc.
Mộ Tuyết ngẩn người, cô quên hỏi anh tại sao anh lại hôn cô chứ? Thôi quên đi chắc dùng cô làm vật thử nghiệm lấy kinh nghiệm cho lần sau hôn tiểu thụ của hắn ta! Tên tổng tài IT, tên biến thái chết tiệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...