TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

Ai cũng có bạn bè, tất nhiên Mạn Giai Khuynh cũng có, cô có một người bạn rất thân, kiếp trước vị mải mê theo đuổi Trương Vĩnh nên cô đã để mất đi tình bạn này, lúc trước, Tiêu Hỷ Nhi vốn ngăn cản cô theo đuổi Trương Vĩnh, cô ấy nói người như Trương Vĩnh không hợp với cô, nhận ra được Trương Vĩnh có vấn đề nên mới kiên quyết chặn ngang, nhưng lúc đó cô bị tình yêu làm mù mắt, đâu còn để ý gì đến đúng sai, một mực từ mặt, cắt đứt bạn bè với Tiêu Hỷ Nhi.

Mạn Giai Khuynh còn nhớ, lúc cô vừa thốt ra mấy từ đó, Tiêu Hỷ Nhi đã thực sự bật khóc, nói thật, cô lúc đó cũng vô cùng áy náy nhưng bị thứ tình cảm không đáng lu mờ nên cũng không có nói gì, trực tiếp đi thẳng, một thời gian sau đó, cô nghe được tin Tiêu Hỷ Nhi đi canada.

Bây giờ vẫn còn kịp chứ, cô nghĩ vẫn còn kịp, cô rất muốn giữ lại tình cảm tươi đẹp này, sẽ không để mất đi lần nữa.

Mạn Giai Khuynh tính toán, với khoảng thời gian như thế này, thì ước chừng vài ngày sau cô sẽ gặp Trương Vĩnh lần đầu tiên tại trường học.

Cô cười lạnh, gặp ở trường học sao, để xem, cô không đi học thì sẽ lấy gì mà gặp, bây giờ cô chẳng muốn nhìn thấy bản mặt của Trương Vĩnh một khắc nào nữa, không gặp sẽ đỡ cho cô cảm thấy nôn mửa, Mạn Giai Khuynh hồi tưởng lại đôi chút khung cảnh ngày đó, dưới da không tự chủ nổi lên một tầng da gà làm cô rùn mình.

Ngày hôm đó vừa vặn đến giờ nghỉ trưa, cô và Tiêu Hỷ Nhi cùng nhau đi xuống căn tin, khi đó cô vừa đi vừa đọc manga, bất cẩn va chạm vào người khác, vì va chạm khá mạnh, cô xém chút đập vai vào tường sắc cạnh kế bên, cùng lúc đó có người nhanh mắt đỡ lấy cô kéo sang một hướng khác.

Người đó không ai khác chính là Trương Vĩnh, cô ngây người một chút, Trương Vĩnh vô cùng thân sĩ đỡ cô đứng dậy quan tâm hỏi han, người con trai với nụ cười ấm áp, đã vậy đã từng cứu mình, thiện cảm tăng lên vùn vụt, lúc bấy giờ, tâm hồn thiếu nữ còn trải rộng, một lần gặp đã nhất kiến chung tình.

Mạn Giai Khuynh lắc đầu, Trương Vĩnh đều là giả tạo, nếu hắn không bộc lộ bản chất thật sự của mình trước mặt cô, e là cô cũng sẽ còn bị dáng vẻ chính nhân quân tử ấy lừa.

Cô cười khinh, chính nhân cái gì, ngay từ đầu đến cuối đều chỉ là ngụy quân tử giả vờ giả vịt làm cho cô cảm thấy chán ghét.

Cô đắng đo một lúc rồi quyết định gọi điện cho Tiêu Hỷ Nhi, bấm một dãy số quen thuộc, bỗng chốt cô lâm vào trầm tư, cả người như bị kiến cắn, đứng ngồi không yên.

Qua ba đợt tiếng chuông kéo dài, cuối cùng bên đầu dây bên kia cũng có người bắt máy, giọng nói là của một người đàn ông, âm thanh hơi trong trẻo:" alo, xin chào ".

" alo, xin chào anh, cho em hỏi số này có phải là số nhà của bạn học Tiêu hay không ạ?".

" đúng vậy, cho hỏi cô là ai?".

Mạn Giai Khuynh đoán, người này không ai khác chắc chắn là anh của Tiêu Hỷ Nhi rồi.

Cô cười cười:" em là bạn học của Tiêu Hỷ Nhi ạ, không biết bạn ấy có nhà không?".


" à có, cô chờ chút "." vâng ạ ".

Cô vừa dứt lời, bên kia liền vang lên tiếng tút tút.

Chưa đầy 1 phút, di động bên kia lại được nhấc lên, kèm theo đó là tiếng la hét vui mừng của Tiêu Hỷ Nhi, làm cho cô phải rời tai khỏi di động một lúc.

Mạn Giai Khuynh quên mất tính tình ương ương dở dở của Tiêu Hỷ Nhi, lúc trước cảm thấy tính cách nhiệt tình của Tiêu Hỷ Nhi phiền, nhưng bây giờ, ngữ cảnh thay đổi, cảm thấy tiếng la hét cũng rất vui tai.

Cô bịt tai, giả vờ chê bai, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.

" đừng la nữa, thật phiền a".

" ahhh, Giai Khuynh, cậu không biết đâu, mấy tuần nay cậu không đi học, mình rất buồn và nhớ cậu lắm, vậy mà cậu vô tâm không gọi cho tớ, mình thật sự rất nhớ cậu".

Tiêu Hỷ Nhi nói rất nhiều, đa số đều nói lên ý trách móc nhưng chỉ nói chứ không thật sự giận dỗi.

Mạn Giai Khuynh nghe cô nàng nói như thế thì bỗng dưng nổi tính muốn trêu ghẹo Tiêu Hỷ Nhi một chút, vì thế nửa thật nửa giả nói:" thật xin lỗi, mấy hôm nay mình bận rộn đón tiếp vị hôn phu nên không thể gọi cho cậu".

Cô vừa muốn trêu Tiêu Hỷ Nhi một chút, cũng vừa muốn báo với cô nàng mình đã có vị hôn phu, cô không muốn giấu giếm Tiêu Hỷ Nhi.

" được rồi, tha cho cậu, mà... khoan đã, cậu nói cái gì cơ.....vị hôn phu....áhhhhhhhhh".

Mạn Giai Khuynh lại đưa di động ra xa, thật là, Tiêu Hỷ Nhi bức xúc quá rồi, nhưng mà làm cho cô nàng hét lớn như vậy, cô cũng thật thống khoái.

" Giai Khuynh, cậu mau mau nói đi, chuyện vị hôn phu là như thế nào?".

Bên đầu dây bên kia, cô chỉ nghe thôi cũng biết được biểu cảm của Tiêu Hỷ Nhi rất tức cười, Mạn Giai Khuynh cũng không trả lời vội mà thong thả đáp, cho cô nàng chờ đến chết luôn.

" vậy bây giờ cậu rảnh không....".


Tiêu Hỷ Nhi liền cắt ngang:" không rảnh, cậu mau nói đi a ".

" tớ định hẹn cậu dạo phố, sẵn tiện kể lại chi tiết đầy đủ.....".

Tiêu Hỷ Nhi lại một lần nữa rối loạn cắt đứt:" rảnh rảnh, tớ rất rảnh, ha ha".

Mạn Giai Khuynh cười mấy cái:" vậy được rồi, 20 phút nữa gặp, có chuyện gì mình sẽ kể lại cho cậu nghe, vậy nhé".

" được rồi, cậu nhớ chờ tớ đấy, 20 phút nữa gặp".

" ok ".

Mạn Giai Khuynh cúp máy, rồi nhanh chóng di thay quần áo, cô nghĩ Tiêu Hỷ Nhi sốt ruột đến sắp điên rồi, tính cách của cô nàng có phần nhiệt huyết, từ nhỏ đã không thể ngồi yên, ha, thật hết cách.

Một mặt vừa kéo cửa tủ một mặt vừa suy nghĩ đến Dục Ưu Hành, không biết giờ này anh đã ăn cơm chưa, cũng sắp tới giữa trưa rồi còn gì.

Chờ đi gặp Tiêu Hỷ Nhi xong, cô nhất định sẽ ghé qua công ty của anh một chút.

Nghĩ đến đây, trên mặt Mạn Giai Khuynh lộ rõ vô phần hạnh phúc.

****

Tiệm cafe.

Tiêu Hỷ Nhi vừa cắn bánh ngọt vừa chăm chú nghe cô kể chuyện, Mạn Giai Khuynh khuấy nhẹ tách cafe, từ từ thuật lại hết mọi chuyện.


Tiêu Hỷ Nhi mắt vừa chữ a lại chuyển sang mồm chữ o:" thật như vậy?".

" thật sự ". Cô gật đầu.

Cô nàng lại cắn thêm một miếng bánh ngọt, chép chép miệng.

" thật không ngờ, vị hôn phu của cậu...hắn ta đối tốt với cậu hay không, không....không...phải hỏi là hắn ta có đẹp trai hay không?, ha ha".

Mạn Giai Khuynh lắc đầu, tự biết thân phận của mình mà khuấy cafe, không thèm trả lời câu hỏi của Tiêu Hỷ Nhi, thực là, vẫn hết cách với cô nàng.Mạn Giai Khuynh hớp một ngụm cafe, vừa định bỏ muỗng xuống thì đột nhiên cảm nhận có gì đó khác thường, cô nhận ra có một ánh mắt vô cùng quen thuộc nhìn cô làm cho cô không tự chủ được run nhẹ.

Tiêu Hỷ Nhi thấy cô như vậy cũng dừng ăn, ngạc nhiên hỏi:" sao vậy?".

Cô lắc đầu:" không có gì ".

Cô nghi hoặc, không lẽ cô gặp người quen, sự liệu đoán đúng như thần, Mạn Giai Khuynh vừa đưa mắt nhìn xung quanh một vòng liền bắt gặp Dục Ưu Hành vừa trong phòng cafe vip bước ra nhìn cô chằm chằm.

Hôm nay anh mặc tây trang, vô cùng có phong thái, hảo soái ca a.

Mạn Giai Khuynh lại chậc lưỡi, hèn gì, cảm giác lại quen thuộc như thế, nhưng anh có công việc gì ở đây à?, cô vừa nghĩ ngợi, không lâu sao Dục Ưu Hành liền đến bên cạnh.

Dưới cái nhìn của Tiêu Hỷ Nhi, Dục Ưu Hành rất tự nhiên ngồi kế bên Mạn Giai Khuynh, cô nhìn theo động tác của anh, thầm nghĩ, nếu trên thế giới có treo giải thưởng, tìm ra người tự nhiên số một, cô nhất định sẽ kéo anh đi nhận giải ngay tức khắc liền.

" xin chào cô, tôi là chồng tương lai của Khuynh Khuynh, rất vui được quen biết với cô".

Tiêu Hỷ Nhi ngây người một chút rồi cũng đáp lại:" ha ha, chào anh, tôi là bạn của Giai Khuynh, cũng rất hân hạnh được quen biết anh".

Cô chờ đợi hai người giới thiệu xong liền nghi hoặc quay sang hỏi anh:" anh bận công việc ở đây hả?".

Dục Ưu Hành gật đầu:" ừm, anh đi kí hợp đồng".

Mạn Giai Khuynh oh một tiếng rồi gật đầu như đã hiểu, cũng đúng, địa điểm này vô cùng nổi tiếng, tuy là quán cafe nhưng cái gì cũng có bán, nếu bây giờ cô muốn ăn gà rán, coi chừng nơi này cũng có bán, vả lại không khí chỗ này rất yên tĩnh, rất thích hợp bàn công việc.

Mạn Giai Khuynh nhìn anh:" công việc của anh....".


Dục Ưu Hành cười cười:" đã kết thúc xong rồi".

Mạn Giai Khuynh lại gật đầu rồi à một cái.

Một người phụ, một người họa, đến cuối cùng cô bị Dục Ưu Hành mang đi dưới ánh mắt như sao sáng của Tiêu Hỷ Nhi, Mạn Giai Khuynh dùng chân nghĩ thôi cũng biết trong đầu Tiêu Hỷ Nhi chắc chắn đang nghĩ bậy bạ.

Mạn Giai Khuynh theo Dục Ưu Hành bước vào trong xe, cô còn định một xíu nữa sẽ đến công ty gặp anh, không ngờ bây giờ đã gặp.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, cô cầm lấy nhìn xem, người gửi chính là Tiêu Hỷ Nhi với nội dung hết sức táo bạo làm cho cô đọc cũng phải bật cười rồi sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, Tiêu Hỷ Nhi, cô nhất định phải làm thịt Tiêu Hỷ Nhi mới đc.

Đơn giản là trong tin nhắn, nội dung như thế này:

""  mụ nội nó, lần này cậu nhặt được cực phẩm rồi, nhìn thân hình rắn rỏi như vậy, mình nghĩ sẽ có sức làm một đêm 7 lần, ka ka ka".

Một đêm 7 lần sau, cô cũng không biết, nhưng mà, nhưng mà tại sao cô lại nghĩ đến vấn đề nhạy cảm biến thái như thế chứ, thật là, vừa gặp Tiêu Hỷ Nhi, đầu óc cô đã bị đầu óc đen tối của Tiêu Hỷ Nhi lây truyền rồi.

Đang mải mê suy nghĩ thì di động trên tay liền bị lấy đi, Mạn Giai Khuynh giật mình nhìn chiếc di động của cô không biết bao giờ đã ở trên tay Dục Ưu Hành từ lúc nào, tin nhắn vẫn chưa đóng, làm cô hết cả hồn.

Chết rồi, Tin nhắn đó không thể để cho Dục Ưu Hành xem được, tại sao cô lại quên mất anh vẫn đang ngồi kế bên kia chứ.

" trả lại cho em, anh đừng có xem  "

Không nói hai lời, Mạn Giai Khuynh liền muốn lấy lại di động, nhưng tay ngắn sao bằng tay dài, chỉ trong chớp mắt, hai tay cô đã bị anh áp đảo nắm chặt.

Mạn Giai Khuynh thầm than xong đời rồi, cũng không muốn lấy lại di động nữa, không biết anh có tức giận hay không nữa.

Chỉ là, ánh mắt của Dục Ưu Hành nhíu nhíu lại khi xem tin nhắn, xem xong, mặt mày vẫn tỉnh bơ nhìn thẳng vào cô.

Mạn Giai Khuynh thấy anh như vậy biết là mình xong đời rồi, đoán là anh tức giận nên không dám nhìn thẳng vào Dục Ưu Hành mà chỉ biết cúi đầu nhìn cúc áo trên tây trang của anh, chờ anh trách móc.

Nhưng uớc chừng qua mấy giây lại không có động tĩnh gì, cô ngước mắt nhìn anh, thì ra Dục Ưu Hành chỉ đơn giản là nhìn cô.

Mạn Giai Khuynh chưa kip thở phào một hơi nhẹ nhõm thì bên này Dục Ưu Hành đã ném di động của cô qua một bên, trực tiếp bế thẳng cô ngồi trên đùi mình, tìm môi cô gặm cắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui