TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

Tiêu Hỷ Nhi gần đây càng ngày càng thấy bản thân hơi là lạ, rõ ràng lúc trước đối mặt với sự vô sỉ của Tiêu Á Ký, ngoài tức giận chỉ có tức giận, nhưng gần đây, không biết vì sao, dù bị chọc đến rối tinh rối mù, cô không chỉ tức giận còn có đỏ mặt.

Đúng, chính là đỏ mặt.

Tiêu Hỷ Nhi cảm thấy bản thân mình quá biến thái rồi thì phải? Hay là cuồng ngược?, cô bất đắc dĩ xoa trán, cánh tay đã nổi lên vài tầng da gà.

Vì sự rối loạn này, cô càng ra sức tránh né Tiêu Á Ký, chung đụng thì ra sức làm lơ, cúi đầu không nhìn mặt Tiêu Á Ký, tránh được thì sẽ không dại gì xuất hiện.

Hôm nay, khi kết thúc cuộc hẹn từ bên ngoài với Mạn Giai khuynh trở về, cô liền nhận được điện thoại của Ác ma, như thường lệ, tựa đề là bảo cô đem cơm trưa đến công ty, còn nhấn mạnh là phải do cô đích thân mang đến.

Tiêu Hỷ Nhi ngờ nghệch một lúc, dạo này Tiêu Á Ký buổi trưa không có tiền ăn cơm à?, hay là nhớ thương cảm giác gia đình đến phát khóc?.

Có lần, Tiêu Hỷ Nhi vốn mặc kệ yêu cầu Tiêu Á Ký, buổi tối hôm đó, Tiêu Á Ký trở về nhà với bộ dáng tiều tụy, đáng vẻ yếu đuối xém chút ngất xỉu ngay tại bệ thay giầy làm cô giật nảy mình, ba mẹ Tiêu gấp rút vội vàng phụ giúp đỡ Tiêu Á Ký vào nhà, nhanh chóng gọi bác sĩ gia đình đến khám bệnh.

Bác sĩ gia đình nhà họ Tiêu nay cũng đã ngoài 40, ông kiểm tra một lúc, kết quả nguyên nhân vì quá đói và làm việc quá sức nên suy nhược thể lực, ba mẹ lúc đầu cứ sợ hãi Tiêu Á Ký bị bệnh gì, khi nghe xong mới thở ra, quay sang đau lòng trách cứ Tiêu Á Ký không ăn uống này nọ, Tiêu Á Ký chỉ bảo là vì công việc quá nhiều, quên ăn uống nên mới xảy ra vấn đề này, nói đến đây, ai cũng không trách được mà chỉ có đau lòng, rồi nhanh chóng đẩy anh nằm xuống, gọi người giúp việc mang thức ăn lên.

Tiêu Hỷ Nhi vẫn im lặng kế bên, chứng kiến mọi thứ, nhìn dáng vẻ vô lực của Tiêu Á Ký, trong lòng dâng trào cảm giác tự trách, nếu lúc trưa cô mang cơm đến, thì sẽ không có khả năng này...

Tiêu Hỷ Nhi ăn năn hối lỗi không dám nhìn Tiêu Á Ký, suốt dọc đường toàn cúi đầu âm thầm trở về phòng, biểu hiện đó làm sao tránh khỏi ánh mắt của Tiêu Á Ký, thấy cô vội vàng trốn chạy, anh khẽ vân vê khóe môi, tiểu manh không nghe lời, cũng cần có một chút trừng trị chứ, Tiêu Á Ký âm thầm cười trong lòng, kế hoạch thành công.

Vài ngay sau đó, cô ăn năn nên yêu cầu gì của Tiêu Á Ký đều thuận theo, Tiêu Á Ký cũng dựa vào đó mà được nước lấn tới, ban đêm với lý do mắc di chứng hôm trước, giả vờ vô lực mà chui vào trong chăn của cô, Tiêu Hỷ Nhi định nhường giường cho anh, nhưng Tiêu Á Ký lại lấy lý do sức khỏe yếu, không có người sưởi ấm ban đêm sẽ rất lạnh, cô nghe như thế thì đề nghị bật điều hòa, lần này, Tiêu Á Ký đột nhiên buồn bã, vén chăn giả vờ trở về phòng, trưng ra bộ mặt tủi thân nói:" thôi đi, dù sao anh có chết cũng không liên quan đến em ".

Nói xong còn cố ý ôm ngực ho vài cái.

Tiêu Hỷ Nhi bị mềm lòng, tuy cũng rất khó xử, cảm thấy không thõa đáng nhưng lại nghĩ chuyện này do bản thân tạo nên, vì vậy cũng không kháng cự, cô nghĩ, dù có ác ma cũng là anh của cô, cũng chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, ngủ chung một bữa chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.

Tiêu Hỷ Nhi hơi lưỡng lự nhưng cũng nhanh chóng kéo Tiêu Á Ký lại, Tiêu Á Ký cũng biết mình đạt được mục đích rồi.


Ngủ chung thì ngủ chung, nhưng với điều kiện là phải cách xa nhau một cánh tay, giường cô rất rộng, khoảng cách một cánh tay thì nằm vẫn rất thoải mái.

Tiêu Hỷ Nhi nhìn Tiêu Á Ký nghiêm túc nằm cách xa ở bên kia, cô nghĩ mình sẽ bị mất ngủ, nhưng mà ngược lại, cô vừa nằm xuống đã lim dim ngủ mất, còn ngủ đặc biệt ngon.

Lúc này, Tiêu Á Ký bên cạnh mới mở mắt, mon men ôm cô dịch sát vào ngực mình, Tiêu Hỷ Nhi vừa cảm nhận được nguồn nhiệt liền vô thức trở mình ôm chặt nguồn nhiệt đó.

Tiêu Á Ký được ôm, nhịp tim liền nhảy bang bang, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô cứ liên tục phả lên cổ mình, anh liền cứng đờ.

Anh ôm đầu cô dịch sang một bên, không nhịn được tìm môi cô mà nhẹ nhàng khẽ liếm, Tiêu Á Ký sợ ngày mai sẽ in dấu nên chỉ kìm nén liếm nhẹ, dùng đầu lưỡi khẽ tách môi cô ra mà vói vào.

Vài phút sau, Tiêu Á Ký mới dứt ra, vẫn chưa thõa mãn đủ, luyến tiếc ôm đầu cô lại dựa vào ngực mình, ôm chặt cô.

Không vội, phải kiên nhẫn, đây là câu Tiêu Á Ký tự nói với bản thân.

Sáng hôm đó, bởi vì có tiết học mỹ thuật buổi sáng nên Tiêu Hỷ Nhi dậy rất sớm, mơ màng thấy bản thân nằm trong lòng Tiêu Á Ký thì vô cùng hoảng sợ nhảy xuống giường, Động tác quá lớn làm Tiêu Á Ký cũng tỉnh theo, hai người im lặng nhìn nhau.

Trong tình thế lúng túng Tiêu Hỷ Nhi còn đang lưỡng lự không biết phải dùng ngữ điệu gì để đối mặt thì Tiêu Á Ký đã ngồi dậy, vẻ mặt như không có gì xảy ra mà về phòng của mình.

Ngày hôm sau cũng không có gì khác thường, mọi chuyện như chưa có gì xảy ra, vẫn như trước đây, đối với cô, lúc trêu chọc vẫn ra sức trêu chọc làm cô ăn ngủ không ngon, Tiêu Hỷ Nhi cũng vì tức giận mà quên luôn chuyện này.

Tuy rất muốn đánh Tiêu Á Ký, nhưng mỗi lần Tiêu Á Ký yêu cầu, rút kinh nghiệm lần trước, cô đều đúng giờ đưa cơm.

Trùng hợp, xế chiều nay cô có tiết học mỹ thuật, vừa vặn có thể đem cơm trưa đến công ty một thể.

Thi đậu Đại Học, khác với Mạn Giai khuynh lựa chọn nghỉ ngơi ở nhà, cô lựa chọn nghành Mỹ Nghệ, thuận lợi tiến thẳng vào Đại Học Tân Vinh, tuy là hào môn thế gia nhưng Tiêu gia không hề ép buộc cô phải học này học nọ tương lai tiếp quản công ty, ba mẹ Tiêu cho phép cô làm những gì mình thích.

Việc này, nếu nói rõ cũng nhờ có Tiêu Á Ký, lúc đầu học Mỹ Thuật, ba mẹ Tiêu cũng có chút ngần ngại lo lắng cho cô, nhưng vừa vặn Tiêu Á Ký xuất hiện, trấn an ba mẹ Tiêu, họ dần an tâm hơn.


Tiêu Hỷ Nhi còn nhớ lúc đó cô trốn trong một góc nhỏ lén ngóng chuyện, cô không nghe ba mẹ Tiêu nói gì, chỉ nghe rõ Tiêu Á Ký đã dõng dạc nói trước mặt Tiêu gia rằng:" Tiêu Thị con vẫn đủ sức ghánh vác, con chỉ mong hai ngài đừng ép buộc Hỷ Nhi làm điều mình không thích, em ấy chỉ thích hợp với cuộc sống vô lo vô nghĩ, chốn thương trường dối trên lừa dưới này không thích hợp với em ấy, hai ngài cũng không cần phải lo con chiếm mất Tiêu Thị, hai ngài cứ việc chuyển nhượng cổ phần hết cho Hỷ Nhi, còn việc ghánh vác, con thay em ấy ".

Tiêu Hỷ Nhi không biết tâm tình lúc ấy của mình như thế nào, chỉ biết đối với người nói ra những lời như thế, vì cô chấp nhận ghánh vác hết mọi thứ, cô chỉ muốn khóc.

Từ nhỏ đến lớn cô đều sống dưới sự bảo vệ của Tiêu Á Ký, anh cái gì cũng tốt, vô điều kiện bảo vệ cô, cô vẫn nhớ hai vành mắt mình lúc đó đỏ hoe.

Tiêu Á Ký cái gì cũng tốt, chỉ có thói chọc người ta tức sôi gan là không đổi.

Cô không biết, Theo tính cách của Tiêu Á Ký, càng thích ai thì phải ra sức trêu chọc, càng phải liên tục soát độ tồn tại trước mặt người ấy, hy vọng bóng dáng của mình như ma mà ám, làm cho mãi mãi người ta không thể quên.

Nghe có vẻ kinh dị nhưng soát độ tồn tại thì rất có giá trị.

Tiêu Hỷ Nhi mải mê suy nghĩ thì cũng vừa lúc dì giúp việc chuẩn bị xong, đưa đến hộp camen.

" cô chủ, xong rồi ạ ".

Cô " ân " một tiếng hoàn hồn, nói cảm ơn rồi nhận lấy hộp cơm 4 tầng vừa có thịt vừa có canh chuẩn bị đưa đến cho Tiêu Ác ma.

Tiêu Hỷ Nhi xuống taxi ngay cổng Tiêu Thị, vừa lững thững ôm hộp cơm bước vào thì nhanh chóng tiếp tân liền nhận ra, cũng như thể được thông báo từ trước, cung kính nhấn thang máy chuyên dụng tổng tài cho cô, Tiêu Hỷ Nhi cũng nhiều lần đến đây, nhưng vẫn không thích ứng được với sự cung kính này, cười khó xử rồi theo thói quen lên tầng đưa cơm, tận lực làm oxin ghẻ lạnh của Tiêu Ác ma.

Đúng, chính là làm oxin, cô cũng có lúc thắc mắc vì sao nhiều người như vậy nhưng lúc nào cũng chỉ định là cô, Tiêu Hỷ Nhi đoán mò cũng không có đáp án, vì thế cô càng đoán mò khẳng định chính là ép cô làm oxin thôi.

Đáng ghét là cô biết những vấn cam chịu đưa cơm, cô lại không biết vì sao, chắc có lẽ là thiếu đánh, thích ngược...

Thôi bỏ đi.

Thang máy vừa vặn đến nơi, trước cửa liền có Trần thư ký đã đứng sẵn chờ đợi, vừa thấy cô liền vui vẻ nói hai câu rồi dẫn cô đến phòng tổng giám đốc.


Trần thư ký là trợ thủ đắc lực của Tiêu Á Ký, cũng đã đến nhiều lần, không phải ngày một ngày hai nhưng lại vẫn có người chờ sẵn như thể xảy ra một chút cô sẽ đi lạc như thế thật khó tiếp thu, Tiêu Hỷ Nhi từ chối vài lần, nhưng lần nào cũng nhận một đáp án y hệt như nhau, đó chính là mọi chuyện đều do tổng tài phân phó, cô cũng im lặng không nói nữa.

Không biết Tiêu Á Ký lại muốn giở trò gì....Trần thư ký gõ nhẹ cửa phòng vài cái, bên trong liền có giọng nói dõng dạc nghiêm túc vang lên.

" vào đi ".

Cô bước vào, Trần thư ký lại cưng kính đóng cửa lại rồi nhanh chóng chuồn mất.

Tiêu Á Ký ngước mắt nhìn thấy cô đứng ở cửa liền mỉm cười:" ngồi đi, chờ anh một chút nữa, sắp xong việc rồi.

" ân ".

Tiêu Hỷ Nhi ôm camen đến ghế sofa, trong lúc rãnh rỗi liền liếc trộm Tiêu Á Ký làm việc.

Dáng vẻ nghiêm túc nhìn văn kiện trên bàn, toát ra độ quyến rũ chết người, thân tây trang vừa vặn ôm sát người, tay lại cầm bút viết sột soạt trên giấy, chốc chốc nhìn văn kiện, hơi nhíu nhíu mày rồi nhanh chóng ký tên, hết bản này lại qua bản khác.

Thật đúng như người khác nói, dáng vẻ đàn ông khi nghiêm túc làm việc thật quyến rũ chết đi mà, Tiêu Hỷ Nhi không nhịn được đỏ mặt, vội gấp gáp nhìn sang nơi khác.

Phòng làm việc cũng đơn giản như chủ nhân, gam màu xám trắng làm chủ đạo, trong phòng có 1 cái bàn và 1 bộ ghế sofa, bên góc phải đặt một chậu cây cô không biết tên, bên trái là một phòng vệ sinh và phòng nghỉ tạm, trên bàn là một chồng văn kiện còn đang xem lỡ dỡ, một biển chức danh, một laptop và một khung ảnh, chỉ là hình như khung ảnh luôn úp xuống, mỗi lần cô vào đều thấy nó bị úp ngược xuống bàn, cô cũng không hứng thú xem.

Tiêu Á Ký biết mình bị nhìn trộm, dáng vẻ kẻ nhìn trộm mình đáng yêu chết đi được, anh liền không nhịn được muốn chạy tới chiếm lấy, Tiêu Á Ký biết cô dạo gần đây có điểm khác thường, cô dạo này nhìn anh không được tự nhiên, bỗng chốc lại đỏ mặt, anh liền suy nghĩ có lẽ nào bản thân cố gắng lâu ngày như vậy cũng đã có hồi đáp rồi hay không.

Tiêu Á Ký không khỏi vui mừng, nhưng vì để chắc chắn, anh vẫn phải tiến công thêm, đối với cô, anh không dám lấy ra mà thử nghiệm.

Tiêu Á Ký đẩy nhanh tốc độ làm việc thêm một chút, ước chừng 15 phút thì đã xong, đi đến ghế sofa tự nhiên ngã xuống bên cạnh cô.

" bảo bối, nhớ anh không?... hửm?".

Tiêu Hỷ Nhi thở dài, lại bộc phát rồi đây, Tiêu Á Ký cái gì cũng tốt, chỉ là im miệng càng suất hơn, mở miệng ra là....

Cô cũng lười quản Tiêu Á Ký đang lên cơn phát điên như thế nào:"Có quỷ mới nhớ nhà anh."


Lười~~

Tiêu Hỷ Nhi lúc trước cũng biết Tiêu Á Ký rất bận, nhưng là không biết cụ thể, thời gian này đưa cơm, cuối cùng cũng biết bận như thế nào, cô vì thế ngoan ngoãn hơn, thấy Tiêu Á Ký làm xong cũng hiểu ý mở camen ra, đưa đũa cho anh.

" ăn cơm đi ".

Tiêu Á Ký lúc này cười hơ hơ, ngồi lại ngắn.

" ăn cùng với anh ".

Tiêu Hỷ Nhi lắc đầu:" em vừa mới ăn rồi ".

Tiêu Á Ký nhướng mày như thể nghi ngờ:" ăn rồi...?... ăn rồi sao lại gầy như vậy?".

Cô nhún vai, ý bảo không biết.

Tiêu Á Ký cũng không nói nữa, đặt đũa qua một bên, tay không bóc vỏ tôm, tự nhiên đưa đến bên miệng cô, lúc đầu cô lắc đầu từ chối, nhưng bàn tay đưa tôm vẫn không hạ xuống, một lúc lâu, Tiêu Hỷ Nhi đành phải ăn.

" lát nữa em đến trường?".

Tiêu Á Ký đột nhiên mở miệng.

Cô đang cầm tôm đã bóc vỏ ngồi bên cạnh, nghe anh hỏi thì gật đầu.

" để anh đưa em đi ".

Tiêu Hỷ Nhi ngạc nhiên:" anh làm xong việc rồi à?".

Tiêu Á Ký lắc đầu:" đưa em đi rồi quay lại làm vẫn còn kịp ".

Cô lại " ân " một cái, dường như là thói quen, Tiêu Á Ký cũng bất đắc dĩ nhìn vẻ ngốc nghếch này của cô, lại lột vỏ tôm nhét vào tay cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui