TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!
Mạn Giai khuynh vờ đánh trống lảng:" anh đói bụng?... vậy em đi gọi cho khách sạn đặt thức ăn ".
Cô vừa nói vừa vờ nhích người cầm lấy điện thoại dây đặt trên đầu giường.
Phút chốc, cô liền bị Dục Ưu Hành ngăn lại, đè xuống giường, cắn nhẹ môi cô rồi than nhẹ:" em không biết hay giả vờ không muốn biết hả?".
Mạn Giai khuynh chớp mi:"....biết gì hả?".
Hôm nay cô đối diện giả vờ vô tội như thế này mà sắc mặt không chuyển thì đã là một chuyện nghịch thiên quá rồi.
Đừng nói, người xưa có câu " gần mực thì đen " hoàn toàn không sai, noi gương theo boss Dục, Mạn Giai khuynh cũng sắp tu luyện thành tiên rồi đấy.
" em thật sự không biết?...hửm...".
Đối mặt với cô, anh lại than nhẹ một tiếng.
Mạn Giai khuynh gật gật đầu, nếu có thể né tránh, cô sẽ tận lực.
Dục Ưu Hành dạo gần đây hay giở bộ mặt lưu manh, đừng khuôn mặt 30 tuổi của ông " chú " mà biểu hiện dáng vẻ này~~ phải làm cô cảm thán một hồi.
Thật đúng là sắc đẹp trêu ngươi mà, tỉ lệ nhan sắc vàng, càng làm lưu manh....càng.... thấy..... đẹp.
Cô cũng hết cách
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...