"Đưa tiền đền bù không được sao? Có nhất thiết phải cưới về nhà không? Anh nói mấy người chúng ta cũng không phải chưa từng chạm qua phụ nữ, nếu chạm rồi liền phải kết hôn, vậy hậu viện kia còn không phải bị đốt sạch sành sanh.....”
Suy nghĩ của Lâm Anh Phong, anh không phải là chưa từng nghĩ tới, chỉ là, cô
không giống những người phụ nữ anh từng chạm qua.
Lê Minh Thành đặt ly rượu xuống, chững chạc đàng hoàng nói: "Không phải ai cũng có thể dùng tiền giải quyết.”
Nghĩ đến câu nói của Dương Ngọc Nhã: “Tôi không bán thân” Anh bất giác nở một nụ cười nhạt.
“Còn cười sao? Nếu anh không nghe em, tương lai đừng có khóc!" Lâm Anh Phong chán nản rót một ly rượu vang, uống một hơi cạn sạch.
Ánh sáng đỏ sẫm của chiếc ly gần như hoàn hảo chiều vào khuôn mặt của Lê Minh Thành, lấy điều kiện của anh phụ nữ muốn gả nhiều không kể xiết, cho nên anh đồng ý yêu cầu của Dương Ngọc Nhã là vì thái độ không màng danh lợi của cô.
Phụ nữ vô dục Vô cầu là kiểu khiến người khác bớt lo nhất, cô sẽ không đòi hỏi thứ mà anh không thể cho, ví dụ như tình yêu.
“Người phụ nữ này thật không đơn giản” Lâm Anh Phong im lặng một lát, rút ra kết luận.
Anh ta khoác tay lên vai Lê Minh Thành hỏi với giọng khẳng định: "Cô ta không cần tiền sao?”
Lê Minh Thành gật đầu.
"Vậy anh nhìn không ra dã tâm của người phụ nữ này sao?" Anh ta nhướng mày: "Gả cho anh tương đương với có được vô vàn phú quý, lợi ích trước mắt thì tính là gì!"
“Cô ấy không biết thân phận của tôi” Lê Minh Thành nhấn mạnh.
"Phụ nữ rất giỏi toan tính, anh không được hồ đồ” Lâm Anh Phong thở dài một hơi, chí ít anh ta sợ bị tính kể......!
Đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên một đường cong quyến rũ, Lê Minh Thành châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: "Mắt nhìn của tôi tốt hơn cậu”
Ít nhất, trước hôn nhân anh sẽ không nhìn nhầm một con hổ thành cừu non.
Lâm Anh Phong đã bị bám đuổi một thời gian dài nên lo lắng cho quyết định của anh cũng là điều dễ hiểu.
Bỏ qua ánh mắt thương hại của Lê Minh Thành, anh ta cúi xuống nói nhỏ: "Anh Thành à, em có một lời khuyên, muốn nghe hay không thì tùy.
Giữ bên cạnh một người phụ nữ mà anh không yêu không phải là cách tốt nhất để quên đi Trịnh Xuân Tuyết”
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào căn phòng ngủ rộng lớn, Lê Minh Thành đứng lặng lẽ tại cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm mặt biển lấp lánh phía xa, ánh nắng dịu nhẹ khắc họa lên thân hình cường tráng của anh nhưng không thể xua tan sự ưu thương và thâm trầm.
Nghĩ đến lời nói cuối cùng của Lâm Anh Phong tối qua, anh vô cùng vướng bận, trách nhiệm và tình cảm cùng tồn tại, dù cái nào thắng thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, anh sẽ cưới cô, Dương Ngọc Nhã.
Tối nay anh phải tham gia một bữa tiệc, dù gì cũng đã quyết định kết hôn nên sớm muộn gì Dương Ngọc Nhã cũng sẽ xuất hiện bên cạnh anh.
Cầm điện thoại lên, anh dứt khoát gọi cho cô.......!
Vì xoắn xuýt chuyện kết hôn nên tối qua Dương Ngọc Nhã đi ngủ rất muộn, bỗng bên tai vang lên tiếng chuông quen thuộc, cô mở đôi mắt mông lung mơ màng ấn nút nghe.
"Cô Dương, chào buổi sáng"
Đột nhiên nghe thấy một giọng nam trầm thấp, cô giật mình đến tỉnh cả ngủ, mạnh mẽ ngồi dậy hắng giọng một cái: "Ừ, chào buổi sáng, có chuyện gì vậy?”
Đương nhiên cô biết anh là Lê Minh Thành.
"Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi dự tiệc cùng tôi.”
Vừa định từ chối, đột nhiên nghĩ đến chuyện nếu muốn kết hôn thì việc quen thuộc sẽ là cả một quá trình, huống hồ chính cô mới là người cầu hôn.
Do dự vài giây, cô nhẹ nhàng đáp: "Được, mấy giờ?”
"Bảy giờ đến cổng công viên Châu Á, tôi đón cô”
Có lẽ đây là một sự khởi đầu không hoàn mỹ, nhưng sau cùng bước đầu tiên đã được thực hiện.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lo lắng và hồi hộp, sáu giờ mười lăm phút, Dương Ngọc Nhã mặc váy dài màu đen bắt taxi đến công viên Châu Á.
Không phải chờ quá lâu, mười phút sau, chiếc Maybach quen thuộc dừng lại trước mặt cô, đối với chiếc xe này cô còn quen thuộc hơn cả chủ nhân của nó, lần thứ nhất bị cưỡng bức trong chiếc xe này, lần thứ hai đã đụng cô...!
Cửa xe mở ra, Lê Minh Thành ưu nhã bước xuống, trên người mặc một bộ vest màu đen chính thống không phô trương nhưng khó che giấu được khí chất anh tuấn, chiếc quần tây phẳng phiu có độ dài vừa phải, tùy ý mà không làm mất đi sự thành thục, ổn trọng.
Dương Ngọc Nhã nhìn màu váy của mình, sau đó nhìn Lê Minh Thành, gương mặt không khỏi có chút ửng hồng.
"Anh rất giàu sao?” Ngồi trong xe, cô tùy ý mở miệng, thật ra trong lòng cô biết rõ, câu hỏi này rất ngu ngốc.
Lê Minh Thành cười nói: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì anh thích dùng tiền để giải quyết vấn đề” Cô trả lời gần như không chút do dự..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...