Lâm San nhanh chóng thu dọn mình và trở về biệt thự của Linh Hạo.
Lúc đó, Linh Hạo đang mặc áo sơ mi kẻ kết hợp với chiếc quần Âu, trông anh giống như một nam thần ngồi trên ghế sofa đọc tài liệu, trên mặt bàn có một hộp thuốc mỡ trị sẹo.
Biểu hiện thờ ơ của anh như không có gì xảy ra.
"Cô về rồi à?" Linh Hạo không nhìn Lâm San, có vẻ như chỉ có cô là người nhìn anh.
Lâm San ậm ừ, cô thực sự muốn nói với Linh Hạo những gì đã xảy ra trong bệnh viện.
Cô bước tới nhẹ nhàng và hỏi Linh Hạo với một chút tội lỗi: "Vết thương trên mặt anh...!có ổn không?"
Linh Hạo vô thức chạm vào thuốc mỡ rồi lắc đầu: "Không, đây chỉ là một vết thương nhỏ, không có vấn đề gì lớn."
Lâm San gật đầu, ngừng lại một lúc, cô nói tiếp: "Kế hoạch của anh không hiệu quả.
Cố Quân Quân không yêu tôi, anh ta không thể cho tôi 5% cổ phần, anh ta còn ghen tức với mối quan hệ của chúng ta ...”
Trước khi Lâm San nói xong, Linh Hạo giơ tay ngắt lời cô: "Cô Lâm, mặc dù cô không tự tin vào bản thân mình, nhưng tôi rất tin tưởng vào cô, kế hoạch của tôi tuyệt đối không có vấn đề gì."
Lâm San nghiêng đầu mơ hồ không rõ ràng, dường như Linh Hạo đã đoán được trước , anh giải thích: "Có một câu nói, người ngoài cuộc bao giờ cũng rõ ràng hơn người trong cuộc, cô nghĩ Cố Quân Quân phớt lờ tình yêu của cô, vô cùng thờ ơ, anh ta không yêu cô, nhưng trong mắt tôi, Cố Quân Quân rõ ràng thích cô, thậm chí có thể đạt đến điểm yêu.
Thái độ xấu của anh ta đối với cô chỉ là anh ta đã thừa nhận điều đó, vì vậy anh ta đã sử dụng một phương pháp khác để che giấu sự thật.”
Cuối cùng, nhìn vào Lâm San như đang sợ hãi, không có phản ứng, Linh Hạo nở một nụ cười: “Cùng là đàn ông mà...!"
Nửa tháng sau, Lâm San hợp tác với Linh Hạo ngày càng ăn ý trong các sự kiện, tiệc tùng và nhiều dịp khác nhau.
Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Cố Quân Quân bùng cháy ngút trời khi Lâm San công khai ở bên Linh Hạo.
Sau khi nhìn thấy thông tin này, anh thực sự ghen tức đến phát điên, đặc biệt là trùng hợp, anh nhận được một tin nhắn của Linh Hạo.
Linh Hạo vui vẻ gửi cho anh một bức ảnh thân mật khi nằm trên giường với Lâm San.
Lâm San trong bức ảnh phơi bày một nửa đôi vai trắng nõn, mái tóc dài loè xòe và một cái nhìn quyến rũ.
Cố Quân Quân bóp vỡ một cái ly trong tay, lòng bàn tay anh đẫm máu.
Bức ảnh này vô tình bị thư ký nhìn thấy, cô ta vội vàng nói với Ngô Điềm vẫn còn ở bệnh viện.
Ngô Điềm biết Cố Quân Quân bị thương vì Lâm San, cô ta cực kì tức giận.
"Lâm San, con đàn bà khốn kiếp này!" Ngô Điềm nguyền rủa vào đống không khí trước mặt, như thể Lâm San đứng đó.
"Tao muốn mày chết!"
Cái nhìn của Ngô Điềm còn chói mắt hơn cả những tờ giấy trắng.
Đột nhiên, một tia sét xẹt trong tâm trí cô ta, một kế hoạch khủng khiếp và tàn khốc bắt đầu hình thành, đôi mắt Ngô Điềm tràn ngập bóng tối.
Cô ta nhớ tới trước kia thuê người bắt cóc và hãm hiếp Lâm San không thành.
Mặc dù đã lấy đi đứa con của Lâm San, nhưng Ngô Điềm vẫn không trút được hết sự thù hận của mình, lần này cô ta sẽ không tha cho Lâm San dễ dàng như vậy.
Ngô Điềm khịt mũi, lấy di động ở đầu giường, bấm số điện thoại đã quen thuộc từ lâu: "Này, là tôi đây.
Có nhớ nhiệm vụ lần trước không? Lần này tôi sẽ cho các người gấp đôi tiền, mang theo nhiều người đến chơi với cô ta...!"
Phần thưởng cho việc làm này là một khoản tiền rất lớn, chưa kể giá gấp đôi lần trước.
Sau khi hoàn thành, nghĩ tới việc có nhiều tiền để thưởng thức, nhóm người bắt cóc sung sướng chảy nước dãi.
Để nhận được tiền, nhóm người phục kích Lâm San trên đường cô đi đến thẩm mỹ viện.
Khi Lâm San đi ngang qua, họ quật ngã cô xuống đất bằng gậy rồi kéo cô lên xe.
Họ đưa Lâm San đến một nơi rất xa.
Một trong số đó là những con đường mòn khúc khuỷu, đường xóc lên xóc xuống làm Lâm San bừng tỉnh.
Cô tỉnh táo nằm yên một chỗ, tuy cô bị bịt mắt nhưng tay chân không bị trói.
Có thể là người đánh cô quá tự tin, vì vậy đã không trói buộc cô lại.
Chưa đến lúc để Lâm San thức dậy.
Ngay khi cô tỉnh lại được một lát, chiếc xe dừng lại.
Cô giả vờ vẫn bất tỉnh, nhóm người bế cô và ném xuống đất một cách tuỳ tiện.
Kẻ bắt cóc cởi tấm vải trước mắt cô ra và rời đi.
Lâm San nheo mắt giữa chừng.
Trong khi những người bảo vệ ngoài cửa không chú ý, cô cẩn thận rút điện thoại di động ra.
Cô muốn gửi tin nhắn cho Linh Hạo, nhưng rồi cô đổi ý.
Một suy nghĩ khác chạy trong đầu, Lâm San đã gửi tin nhắn cho Cố Quân Quân.
"Tôi đã bị bắt cóc, cứu tôi."
Khi Cố Quân Quân nhận được tin nhắn văn bản này, anh đang cầm một tách cà phê trong tay.
Với một câu nói đơn giản, anh gần như làm đổ cà phê vào máy tính trước mặt.
Cố Quân Quân nhìn thấy nội dung tin nhắn Lâm San bị bắt cóc, anh hoảng loạn một lúc.
Đồng thời, tay kia gõ bàn phím nhịp nhàng bắt đầu ấn các chữ cái một cách ngẫu nhiên, tài liệu bị cắt xén.
Ngô Điềm hiện tại đang ngồi cạnh Cố Quân Quân.
Cô ta nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt của anh, không biết tại sao anh lại hoảng loạn như vậy.
Ngô Điềm lo lắng hỏi: “Quân Quân, có gì sai sót sao? Nhìn kìa, anh hủy hết tài liệu rồi!"
"Anh..." Cố Quân Quân lơ đãng: "Anh vừa nhận được tin nhắn của Lâm San, cô ấy nói rằng cô ấy ...!cô ấy đã bị bắt cóc."
Ngô Điềm đột nhiên giật mình, trái tim cô ta không thể tránh khỏi sự hoảng loạn, nhóm người kia hành sự đúng là ngu ngốc mà.
Nhưng ngay cả như vậy, Ngô Điềm vẫn giả vờ vô tội, an ủi Cố Quân Quân:
"Đừng lo lắng, Lâm San, cô ta sẽ ổn thôi."
"Anh đừng suy nghĩ nhiều, có thể là Lâm San cố tình gửi tin nhắn doạ anh.
Cô ta đang muốn tìm cảm giác tồn tại cũng nên!"
"Quân Quân, Lâm San còn có thể như thế nào nữa? "
“Mặc kệ cô ta đi....”
Nhưng Cố Quân Quân không muốn Lâm San bị bắt cóc.
Anh chỉ hy vọng đây là một trò đùa tồi tệ, nhưng trong lòng anh lại có một cảm giác khó chịu tồn tại.
Cố Quân Quân không thể kìm nén sự bồn chồn lo lắng, anh đứng dậy: "Không, anh sẽ tìm cô ấy."
"Quân Quân...!" Ngô Điềm thấy Cố Quân Quân không nghe những gì cô ta vừa nói, mắt cô ta mờ đi, cô ta sợ rằng đám người ngu ngốc kia sẽ khai ra tên cô ta, vì vậy, cô ta cũng đứng dậy:
"Đợi đã, em sẽ đi cùng anh."
Cố Quân Quân nghe thấy, anh nhìn Ngô Điềm với một chút ngạc nhiên lẫn hoài nghi:
"Không phải lúc nào em cũng nói ghét Lâm San với muốn Lâm San nhận sai sao? Tại sao lại ...?"
Ngô Điềm nghĩ cách đối phó với Quân Quân.
Cô ta nở một nụ cười cứng ngắc:
"Dù sao cô ta cũng là em gái của em mà, em gái gặp nguy hiểm, chị gái như em đây sao có thể khoanh tay đứng nhìn, phải không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...