Ngày hôm sau, Lâm San đến địa điểm hội nghị, cánh cửa màu nâu sẫm ở trước mặt với những hoa văn trang trọng và phức tạp mang đến cho cô cảm giác áp bức vô hình.
Khi cánh cửa được mở ra, vô số tiếng máy ảnh và ánh đèn flash lập loè loé lên như muốn làm nổ tung bộ não Lâm San, cô lên sân khấu với da đầu tê dại.
Có rất nhiều phương tiện truyền thông ở dưới, mục đích của cuộc họp này cũng hoàn toàn nhắm mục tiêu vào cô.
Các câu hỏi liên tục được đưa ra từ các phóng viên.
Lâm San có chút bất lực.
Ngô Điềm cười khẩy nhìn Lâm San ngồi bên cạnh Cố Quân Quân.
Lâm San cúi đầu xuống đất: “Tôi xin lỗi, tất cả những điều tôi nói trước đây đều là giả dối, là tôi trật bánh (lầm đường lạc lối), đó là tất cả thủ đoạn và kế hoạch của tôi.
Tôi đã gây ảnh hưởng đến hình tượng của Cố Tổng và gây rắc rối cho mọi người.
Tôi thực sự xin lỗi."
Cuộc họp báo kết thúc, làn da Lâm San tái nhợt như tờ giấy, cô nói câu cuối: "Mọi thứ đều là lỗi của tôi, tôi rất xin lỗi vì đã gây ra sự hiểu lầm lớn như vậy."
Ngay khi lời vừa dứt, một người phụ nữ kích động quá mức đã ném nửa chai nước khoáng uống dở lên bục và nhảy lên đánh Lâm San, khi có một người như vậy dẫn đầu, nhiều người thẳng tay ném nhiều thứ khác nhau lên bục và mắng chửi cô.
Con người, ai chẳng có tham vọng, có những lúc tham vọng che mờ mắt, họ chẳng phân biệt được đúng sai - phải trái.
Một cái bục rộng nhưng không có chỗ cho Lâm San trốn, cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ, hứng chịu cơn mưa nước miếng, bị trúng rất nhiều chai nước khoáng, ít nhiều có nước trong chai.
Lâm San không chỉ nhợt nhạt như xác ướp cổ đại mà khuôn mặt còn trắng bệnh y như linh hồn mới trở lại từ chốn Hoàng Tuyền, cơ thể yếu ớt của cô vỡ vụn.
------------------------
Cố Quân Quân đứng dưới nhìn Lâm San chật vật như vậy, đôi lông mày cau lại trong tiềm thức, một ý nghĩ nóng giận không khoan dung lóe lên trong lòng anh.
Anh ta thậm chí muốn lên sân khấu để ra lệnh cho những người đó dừng lại, nhưng anh ta chỉ bước một bước lại ngừng chân, hàng chục triệu ý nghĩ khác xuất hiện trong tâm trí anh ta kìm nén trái tim không chịu nổi này lại.
Tất cả chuyện này là Lâm San xứng đáng, đây là những gì cô nợ Ngô Điềm, đây là những gì cô nợ anh.
Chương trình được quay bằng camera và phát trực tiếp trên tất cả các phương tiện truyền thông tới người xem trên toàn quốc, bao gồm cả Ngô Điềm - người đang ngồi trước TV, cô ta vô cùng thích thú khi thấy Lâm San bị người khác đánh đập và bị cả thế giới quay lưng.
Nửa giờ sau, cuộc họp báo tra tấn người cuối cùng cũng kết thúc.
Cảnh tượng lộn xộn với những quả bóng giấy bẩn thỉu, nước miếng nhớp nháp, chai nhựa bừa bãi khắp sàn nhà.
Tất cả các phóng viên, nhà báo đã biến mất, chỉ còn Lâm San ngồi một mình sợ hãi trên sân khấu.
Các nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp, lau sàn, họ nhặt chai lọ, quả bóng giấy.
Họ phàn nàn, thậm chí là mắng chửi thẳng vào mặt Lâm San, nói rằng cô là đồ xúi quẩy, chính vì phiền phức của cô mới khiến họ phải dọn dẹp nhiều thứ kinh tởm như thế.
Lâm San mỉm cười buồn bã, cô nhẹ nhàng cúi đầu xin lỗi những người nhân viên đang trợn tròn mắt: "Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, xin lỗi vì đã đem lại phiền toái cho mọi người." Nói xong, cô chống tay đứng dậy rồi khập khiễng đi khỏi nơi đó.
Lâm San nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay và đến bệnh viện, miễn là tiền có thể cứu mẹ cô, ngay cả khi cô vứt bỏ cuộc sống của chính mình.
Lâm San đến văn phòng thanh toán, cô lấy thẻ ngân hàng mà Cố Quân Quân đưa để thanh toán cho cuộc phẫu thuật của mẹ.
Nhưng thật bất ngờ, nhân viên thu ngân thông báo rằng không có một đồng xu nào trong thẻ cả, đó là một thẻ trống.
Lâm San lắc đầu hoài nghi, cô bác bỏ nhân viên thu ngân:
"Làm sao có thể? Tôi đã tận mắt nhìn thấy có tiền trong đó, liệu có nhầm lẫn gì không?"
Khi Cố Quân Quân đưa thẻ cho cô, cô đã kiểm tra kỹ càng.
Trong thẻ ngân hàng có 300.000 nhân dân tệ.
Tại sao một số tiền lớn như vậy lại biến mất lúc này?
Người nhân viên đã thử quẹt lại thẻ ngân hàng vài lần, nhưng anh ta vẫn lắc đầu nói với Lâm San rằng thực sự không có một đồng nào cả.
Ngay lúc Lâm San bối rối, đột nhiên xuất hiện một giọng nói khó ưa mà cô ghét, không cần quay đầu lại nhìn cô cũng biết đó là ai.
Chắc chắn là Ngô Điềm chứ không ai khác.
Mặc dù cô không biết tại sao cô ta lại ở trong bệnh viện, nhưng tiền trong thẻ này là của cô.
Ngô Điềm điệu đà bước tới lấy tay che miệng và mỉm cười với Lâm San, đôi mắt đầy oán hận chằm chằm quét trên người cô:
"Lâm San ơi, Lâm San à, cô vẫn tự cho rằng bản thân mình thông minh? Cuối cùng thì sao? Chẳng phải cô vẫn ly hôn với Cố Quân Quân đó sao? Hãy nhìn lại hoàn cảnh khốn khổ của cô đi, giờ cô chỉ là một con chuột trên đường mà người người kêu đánh! Cô thông minh như vậy mà lại thực sự nghĩ rằng tôi sẽ cho cô lấy tiền để cứu mẹ cô sao? Lâm San, đến lúc nào rồi mà cô vẫn còn khờ như vậy? Nên nói cô ngu ngốc hay là quá ngây thơ? Tôi ghê tởm cô, tôi căm ghét cô, vậy nên tôi ghét tất cả mọi thứ về cô, kể cả gia đình cô! Hãy ngoan ngoãn chờ đợi cái chết đau khổ nhất đi."
Lâm San ban đầu nghĩ rằng sự thù hận của Ngô Điềm sẽ chỉ nhắm vào cô, nhưng bây giờ cô ta đã chạm tới giới hạn tồn tại yếu mềm nhất của cô, cô ta làm tổn thương người cô yêu thương quý trọng hơn chính sinh mệnh mình.
Lâm San run rẩy vì giận dữ, cuối cùng cô không thể vượt qua được cơn thịnh nộ.
Cô trực tiếp lao vào Ngô Điềm, hai người xé áo dứt tóc nhau, cả 2 người lăn lộn ác liệt trên mặt đất.
Một số bác sĩ đi ngang nhìn thấy tình huống này, họ nhanh chóng can thiệp để tách 2 người phụ nữ ra, nhưng vẫn còn hơi muộn.
Cơ thể Ngô Điềm đầy những vết trầy xước do Lâm San để lại, mà Lâm San bên kia cũng không khá hơn là mấy, trên cánh tay đầy những dấu răng dễ thấy, Ngô Điềm chẳng khác nào một con chó.
Hai người tức giận đối mặt nhìn nhau với đôi mắt đỏ ngầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...