"Hiểu lầm gì rồi phải không? Từ trước tới giờ tôi chưa từng có chút tình cảm với cậu, tôi cũng chẳng có hứng thú với một thằng đàn ông".
Thẩm Nhạc Thần sợ người trước mặt còn chưa hiểu rõ vì thế còn tốt bụng nói thêm một cậu.
"Thay vì ở đây ảo tưởng thì chẳng bằng đi về làm việc đi, như vậy sẽ có ích hơn đấy".
Cố Mộng Diệp còn ngỡ chắc là y nói giỡn thôi, vì thế mà ban nãy hắn mới không chú ý lắm, nhưng không ngờ khi nghe thấy giọng điệu cùng với sự nghiệm túc trên mặt y, hắn mới thức thời nhận ra người này có vẻ như là từ chối hắn rồi.
"À, hóa ra là vậy à?".
Cố Mộng Diệp có chút tủi thân, hiện tại hắn cũng chẳng rõ cảm xúc thế nào nữa, những tưởng chỉ cần tỏ tình người nọ sẽ đồng ý ngay và luôn, hắn còn đang trong trạng thái chờ y gật đầu đây, nhưng sự việc diễn ra như vậy khiến hắn cũng bối rối vô cùng, trong đầu chỉ toàn là y có ghét mình không, vì thế mà cố gắng cứu vãn tình hình.
"Tôi vẫn có quyền theo đuổi anh mà nhỉ, dù sao...".
"Còn có cái ý nghĩ đó thì cậu chuẩn bị nhận đơn sa thải đi".
Thẩm Nhạc Thần cúi đầu tiếp tục cắt miếng thịt bò, vì thế mà Cố Mộng Diệp không thể nhìn thấy rõ cảm xúc lúc này của y, chỉ có thể nghe ra được giọng nói đầy khó chịu, và không có chút nào là nhẫn nại của y.
"Vậy nếu tôi không còn có ý nghĩ đó nữa, anh đừng ghét tôi nhé".
Cố Mộng Diệp sợ hãi vội vã nói, hắn sợ rồi thực sự sợ rồi, hiện tại mọi cảm xúc gì còn đang đọng lại cũng bị lời nói này làm cho tiêu tán không còn một mống.
"Chưa biết, có khi cậu vẫn còn tâm tư đó mà không nói".
Thẩm Nhạc Thần vẫn lạnh lùng nói.
Cảm xúc hiện tại của Cố Mộng Diệp chỉ còn lại đau lòng và thất vọng, lắc đầu không nói nữa, hắn biết y thích hắn nhưng y không thừa nhận, sẽ chẳng ai gọi dậy được người đang giả vờ ngủ cả.
Vì cảm xúc bây giờ của Cố Mộng Diệp rất tệ nên hắn cũng chẳng để ý người trước mặt cũng mang cảm xúc tệ như thế nào.
Thẩm Nhạc Thần vẫn giả vờ dáng vẻ thanh cao của mình, nhưng tay cầm nĩa đã run đến mức đã có thể thấy rõ, phần thịt bị cắt cho vào miệng y đã bị y trút giận lên vô số lần, hiện tại miếng thịt trong miệng chẳng khác gì nhai bùn cả.
Y không dám nhận lời tỏ tình của em ấy, y không có đủ can đảm để chấp nhận tình cảm này, loại tình cảm em ấy mang đến chẳng khác gì một loại thuốc độc bình thường, mà là kịch độc, y sợ uống nhầm phải rồi bản thân sẽ không còn là của như trước nữa.
Đã hai năm trôi qua kể từ khi Cố Mộng Điệp bỏ nhà ra đi, mẹ của Cố Mộng Điệp - Tần Hà đã lo đến nỗi phát bệnh liên tục, cả nhà cũng lo lắng vô cùng mà Cố Tần Phong - anh trai ruột của Cố Mộng Điệp còn lo hơn cả bà, lần cuối cùng hai anh em gặp nhau lại đâu ngờ sẽ là hai năm sau?
Nếu biết trước như vậy anh đã đem thằng em trai về nhà rồi, Cố Độ Nhãn anh họ của Cố Mộng Điệp đã nhiều lần bảo chẳng bằng bắt thằng bé về nhà luôn cho rồi, dù biết nó sẽ phản kháng nhưng cũng là đã hết cách, một tiểu thiếu gia được cả nhà cưng trong tay đã bỏ nhà đi hai năm ai mà chẳng sợ cho được?
Cố Sầm Ngôn là người thản nhiên nhất, cô năm nay hai mươi chín tuổi nhưng tâm hồn thì vẫn còn đnag ở độ tuổi mười tám, cô thường hay đến thăm dì Tần Hà cùng với mẹ của mình là Cố Nhất Nhiên.
"Dì à, dì đừng nghĩ nhiều đâm ra sinh bệnh, thằng nhóc Điệp kia còn trẻ vẫn còn đang ở độ tuổi sung sức nên dì đừng lo cho nó, chơi chán rồi sẽ về thôi, có khi lúc về còn mang về một con dâu xinh đẹp trắng trẻo cho dì nữa đó!".
Tần Hà nằm trên giường bệnh cũng bị cô chọc cười, bà vừa cười vừa bác bỏ lời nói của cô.
"Mang về được mới là chuyện lạ đó, dù sao thằng bé không thích nữ nhân nó cũng đã nói với dì rồi, không mang con dây về cũng không sao chỉ sợ tính của nó như vậy ra đường sẽ làm người ta bị thương, lại khiến bản thân nó gây thù với nhiều người, dì chỉ sợ nếu dì và lão Mục không còn nữa thì ai sẽ che chở cho cái tính đó của nó".
"Haha, dì đừng nói như vậy, dì còn trẻ còn khỏe đừng ăn nói như vậy, thằng nhóc tiểu quỷ đó gây thù cũng nhiều thật nhưng không phải là dạng dễ dàn để người khác ức hiếp, dì cứ yên tâm không phải còn có tụi con sao, tụi con sao có thể nhẫn tâm để thằng nhóc bị người ta ức hiếp?".
Tần Hà gật đầu, bà rất mừng vì nhà Cố gia vẫn giữ được truyền thống đùm bọc lẫn nhau, tính cách đối nhân xử thế vô cùng chuẩn mực, vì thế mà trong nhiều năm qua Cố gia vẫn là một trong những gia tộc hùng mạnh.
Đứa nào đứa nấy được sinh ra đều tài giỏi và ngoan ngoãn như nhau, chỉ là riêng tới thằng nhóc Cố Mộng Điệp lại thay đổi hoàn toàn, giữa những đám người Cố gia tài giỏi về lễ nghĩa, thì thằng bé lại như gà lạc giữa bầy thiên nga vậy, tính cách bốc đồng, háo thắng, lại thích đánh nhau có thù với cả thế giới, khiến bà vô cùng đau đầu, dù sao cũng do gia đình đã chiều hư đứa nhỏ nên không thể trách nó được.
Cố Độ Nhãn hôm nay có lịch đi xem mắt với đối tượng, địa điểm hẹn lại là nhà hàng chính giữa trung tâm thành phố, trong lần gặp mặt làm quen đó anh vậy mà lại vô tình nhìn thấy thằng nhóc hư thúi của nhà mình, mà nó còn đang đi bên cạnh một người đàn ông cười cười nói nói, mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến khi anh nhận ra cái người nó đang đi cùng chính là kẻ thù không đội trời chung của nó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...