Thẩm Nhạc Thần.
“…”.
Cha nói với con chuyện này làm gì? Muốn ám chỉ cái gì thì nói thẳng ra đi, đừng nói lấp lửng ẩn dụ như vậy! Con không hiểu đâu!
Đang lúc lái xe đi về công ty, Thẩm Nhạc Thần nhận được cuộc gọi của Cố Mộng Diệp, vừa nhìn thấy cái tên này y đã không chần chừ mà ấn nghe ngay, đầu dây bên kia là vô số tiếng ồn ào của đám người A Tần, mà Cố Mộng Diệp bên kia lại cố gắng che tạp âm trong điện thoại, vội nói.
“Anh cho tôi đi chơi biển với đám A Tần nha”.
Thẩm Nhạc Thần đen mặt lại, thầm nghĩ Cố Mộng Diệp phải chăng nếu còn chơi chung với đám này, có khi sẽ bỏ nhà ra đi không làm việc nữa cho y luôn hay không? Chỉ mới gặp nhau cách đây mấy tiếng mà đã rủ nhau đi chơi rồi, nhưng lòng thì nghĩ như vậy nhưng câu nói lại khác hoàn toàn, giọng nói bình thản.
“Mấy ngày”.
“Ba ngày hai đêm”.
Cố Mộng Diệp hưng phấn nói, thầm nghĩ đi chơi ít như vậy hẳn sẽ được cho phép, dù sao dạo gần đây cũng chẳng có gì làm!
Tuy nhiên còn chưa vui được bao lâu lại bị câu nói tiếp theo của y làm cho cứng họng.
“Có nữ nhân không?”.
Thẩm Nhạc Thần bên kia hỏi câu chẳng có đầu đuôi gì.
“Không…Không có”.
Cố Mộng Diệp cầm điện thoại ra xa cau nhìn màn hình, cứ như thứ hắn đang nhìn không phải là màn hình mà là Thẩm Nhạc Thần vậy.
Người này tự nhiên hỏi chuyện này làm gì? Muốn đi chơi để cua gái với đám anh em của hắn à?
“Còn nam nhân”.
Thẩm Nhạc Thần lại hỏi tiếp.
“Có đàn ông”.
Lần này Cố Mộng Diệp chỉ thành thật khai báo, nhưng lòng đầy hoài nghi.
“Giới tính thứ 3?”.
Thẩm Nhạc Thần không nói nữa đánh thẳng vào chủ đề.
“C…có”.
Sự hoài nghi này của hắn đã càng chứng thực hơn với hai chữ này, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, đúng như hắn nghĩ người nào đó rất nhanh liền nói.
“Không cho đi, mấy ngày nữa lên công ty cùng tôi lấy dự án của Đường gia”.
Giọng nói lạnh lùng quyến rũ của Thẩm Nhạc Thần vang lên đầu dây bên kia, còn nói rất nhanh nữa cứ như một giây sau sẽ sợ hắn cúp máy vậy.
“…”.
Có phải do có người đồng tính nên anh mới không cho đúng không? Anh kì thị đúng không? Anh ghen đúng không!?
Sau đó là tiếng ‘tút tút’ - Thẩm Nhạc Thần cúp máy trước, không cho Cố Mộng Diệp phản bác lại.
Cố Mộng Diệp không cam lòng rất muốn làm phản, người ta được xin phép nghỉ việc để đi chơi, còn hắn thì sao!?
A Tần hăng hái lại gần Cố Mộng Diệp hỏi.
“Thế nào!? Người yêu cho đi chơi không?”.
Sau đó nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của hắn, liền biết được ai đó không được cho đi liền có chút hả hê, lại có chút không vui cho lắm, vội bảo.
“Không cho đi hả? Ráng năn nỉ đi!”.
Cố Mộng Diệp cầm điện thoại một chút cũng không vui bảo.
“Đáng lẽ là được đi chơi rồi nhưng mà ai đó không cho”.
A Tần lại thắc mắc hỏi.
“Vì sao?”.
Cố Mộng Diệp thản nhiên nói.
“Vì đi chơi với con người”.
A Tần.
“?”.
Thế mày là con gì?
Vào giữa tháng mười hai, Triệu Thi cho cả nhà Thẩm gia một kinh hỉ nhưng hẳn chỉ có đám người Thẩm gia là kinh hỉ, chứ nhà Thẩm Nhạc Thần thì không - ả ta đã thụ thai thành công và mang thai được hai tuần rồi.
Vì chuyện này mà lão gia Thẩm càng sốt ruột hơn, sợ bụng của Triệu Thi lớn nhanh lại bị người ngoài nhìn thấy rồi bàn tán, nên đã gấp rút sau lễ đính hôn của Thẩm Nhạc Thần và Triệu Thi một tháng sau tết thì đến tháng ba cả hai liền đăng kí giấy kết hôn, rồi tổ chức hôn lễ.
Mấy tuần gần đây Cố Mộng Diệp luôn chui rúc trong phòng, lý do vì sao hả là vì nhà của Thẩm Nhạc Thần tự nhiên sum họp hơn hẳn, còn chuẩn bị rất nhiều đồ nội thất mới nữa, mà trên mặt Thẩm Nhạc Thần cũng không còn lạnh lẽo, hỏi ra mới biết y sắp làm lễ đính hôn với Triệu Thi.
Cố Mộng Diệp vì thế mà không thèm ra gặp mặt ai luôn, hắn giận rồi.
Nhìn đi cái người năn nỉ hắn bảo tuốt giùm y đang cười cười thân mật với vợ tương lai kìa!
Mấy nay còn bảo hắn đừng ra ngoài cũng đừng xuất hiện trước mặt Triệu Thi, hỏi thì y mới nói.
“Nếu cậu xuất hiện trước mặt Triệu Thi, tôi sợ tâm trạng của cô ấy không vui sẽ ảnh hưởng đến thai nhi”.
Rồi rồi tôi biết rồi, vợ anh là nhất được chưa.
“Hôm nay chính là lễ đính hôn của tôi và anh Nhạc Thần, không biết cái tên mang tâm tư dơ bẩn vưới anh ấy có cảm giác gì nhỉ?”.
Triệu Thi ngồi trước gương trang điểm, bên phải nhà trang điểm đang đeo khuyên tai cho mình, bên trái là nhà tạo tóc đang tạo kiểu tóc xinh đẹp nhất cho cô.
Triệu Thi nhìn trong gương, thấy ảnh phản chiếu của Cố Mộng Diệp đang đi vào, trên tay cầm một hộp nhỏ màu đỏ nhung, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết bên trong chứa gì.
Triệu Thi lại nói thêm, lần này còn lớn hơn lần trước ý muốn ai đó nghe thấy.
“Anh Nhạc Thần vậy mà lại tâm lý đến nổi cho nhân viên mình tâm đắc nhất cầm nhẫn cho hai bọn tôi”.
Ả nói xong lại cười nhìn vào trong gương chờ xem phản ứng như ăn ớt của Cố Mộng Diệp.
“Chị thấy tôi nói vậy có đúng không?”.
Hai nhà trang điểm và tạo mẫu tóc đều gật đầu hùa theo, không dám chọc giận thiên kim tiểu thư Triệu gia, cũng sắp trở thành con dâu của Thẩm gia, phải biết nếu hai nhà này làm thông gia thì sẽ càng hùng mạnh đến mức nào, hai người họ rất sợ một câu nói ra sẽ phật ý người này từ đó mà khó sống qua ngày.
Cố Mộng Diệp cũng chẳng vừa gì, hắn tất nhiên khó chịu rồi, nghĩ sao nếu một ngày crush bảo mình đến làm người cầm nhẫn trong đính hôn cho hai vợ chồng y!
Đã vậy còn bắt hắn đi chọn nhẫn cưới cho hai người, sao lại bắt hắn đi chọn nhẫn cưới!
Làm vậy với ý muốn gì!?
Tra nam đúng là tra nam!
Hắn đi đến bàn trang điểm bên kia đặt chiếc hộp như nặng ngàn cân xuống bàn, rồi bình tĩnh ngồi xuống uống miếng nước, giọng nói thản nhiên như đang nói chuyện một mình.
“Cảm giác thì có đó, nhưng cô cũng nên coi chừng chồng cho tốt vào, tôi sợ một ngày nào đó chồng cô lại báo với cô một câu kinh hỉ đại loại như ‘anh là gay’, ‘anh thích đàn ông’ như vậy sẽ ra sao nhỉ?”.
Triệu Thi ngồi bàn bên kia nghe vậy tức giận đập bàn đứng lên nhìn về phía Cố Mộng Diệp, mà hai người bên cạnh cô cũng một phen hết hồn, biết khó mà lui vội chạy ra ngoài chừa lại không gian cho hai người.
Triệu Thi đi đến chỗ Cố Mộng Diệp cười khẩy.
“Dù có chuyện đó xảy ra y cũng phải chịu trách nhiệm cho cái thai của tôi, cũng như đứa trẻ tôi sinh ra cho y này”.
Cố Mộng Diệp như nghe được chuyện cười, khẽ giương một độ cong quyến rũ.
“Lấy đứa bé để giữ một mối quan hệ, cô có thấy rằng mình xem đứa trẻ như công cụ không?”.
Hắn lại tiếp tục nói, đôi mắt màu nâu nhạt phát sáng dưới ánh đèn huỳnh quang, nhìn cô gái ăn mặc xinh đẹp trong ảnh ngược của gương đang có bộ mặt như khỉ ăn ớt.
“Cũng không biết đêm đó ai mới thực sự là người lên giường cùng cô nữa”.
Triệu Thi nghe vậy vội lại gần hắn giơ tay muốn tát hắn, chỉ sợ hắn đã biết được điều gì mà mặt xanh tái lại.
“Thằng đồng tính dơ bẩn này!”.
Cố Mộng Diệp không né cũng chẳng tránh, chỉ thản nhiên nói.
“Hiện tại đánh tôi tay cô sẽ đau đấy”.
Triệu Thi được người nọ quan tâm mà run rẩy, trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Mà tay run thì làm sao đeo nhẫn đính hôn được”.
Nói rồi hắn đứng lên đối diện với cô gái thấp hơn hình nửa cái đầu, mỉm cười dịu dàng.
“Nãy giờ tôi chỉ giỡn thôi, cô đừng để trong lòng nhé dù sao hôm nay cũng là ngày vui, đừng giữ bộ mặt như bị ai phát hiện ra bí mật của mình như vậy”.
Nói rồi hắn đứng dậy cầm lấy hộp nhẫn bằng nhung màu đỏ đi ra khỏi phòng, bỏ lại cho Triệu Thi một câu đầy ấm áp.
“À, chúc mừng lễ đính hôn của hai người nhé, trăm năm hạnh phúc!”.
Triệu Thi không ngờ tên này vậy mà lại co dãn rất thức thời, cũng chẳng muốn để tâm đến mấy chuyện không đâu, vì hôm nay là ngày vui của ả nên ả phải thật lộng lẫy, còn phải đẹp hơn đám người xung quanh để nở mày.
Bữa tiệc đính hôn được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng, được Triệu gia bao chọn cả một tầng lầu nên vô cùng long trọng, được bố trí và trang hoàng vô cùng tỉ mỉ, khách khứa đến dự tiệc không giàu thì chính là tỷ phú hoặc có tiếng trong giới kinh doanh.
Cố Mộng Diệp vận một bộ vest trắng thuần, ăn diện đơn giản nhưng vẫn đủ chiếm spotlight với mọi người xung quanh, hắn vừa đến đã có rất nhiều tiểu thư, thiếu gia đến làm quen hỏi hắn có phải người của công chúng hoặc diễn viên nổi tiếng hay không?
Hắn cười cười, chỉ trả lời qua loa, thầm nghĩ: “Ha, người nổi tiếng thì không chắc, nhưng nhân viên quèn bị tổng tài hố thì có đấy!”.
Sau đó ánh đen xung quanh chợt tắt hết, chỉ có một ngọn đen duy nhất trong đêm tối này di chuyển lên bục sân khấu, trên đó ban nãy không có ai giờ đã có một nam MC điển trai đứng trên đó phát biểu giới thiệu ngày long trọng hôm nay.
Cố Mộng Diệp nhân lúc này đi tìm hai nhân vật chính để một lát nữa theo sau họ đưa nhẫn đính hôn cho cả hai.
Đi vài bước đã thấy hai nhân vật chính đứng bên nhau nói chuyện cười đùa, hai nhà hai bên đều thêm lời chọc ghẹo khiến Triệu Thi đỏ mặt, ngại ngùng.
Thẩm Nhạc Thần bên cạnh thì điềm nhiên làm chỗ dựa cho cô núp vào, khung cảnh muốn bao nhiêu lãng mạn liền có mấy nhiêu lãng mạn.
Cố Mộng Diệp lại gần âm thầm đứng đằng sau lưng y, làm tròn tốt vai trò một người đưa nhẫn không muốn bị chú ý.
Nhưng Thẩm Nhạc Thần vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động xung quanh, thấy người nào đó đến nhưng không nói một câu chỉ im lặng đứng đằng sau lưng hai người, y quay đầu lại nhìn Cố Mộng Diệp.
“Nãy giờ đi đâu vậy?”.
Cố Mộng Diệp tay cầm hộp nhẫn nhung đỏ, thản nhiên trả lời.
“Thưa Thẩm tổng tôi đi dạo một chút, không làm lỡ chuyện của ngài chứ?”.
Thẩm Nhạc Thần nhướn mày, tỏ vẻ kinh ngạc vì ai đó đột nhiên dùng kính ngữ với y.
“Ăn trúng gì à? Sao lại dùng kính ngữ với tôi?”.
Cố Mộng Diệp đầy vẻ đứng đắn của một nhân viên được sếp tin tưởng.
“Hôm nay là ngày trọng đại của sếp, tôi phải tôn trọng sếp giữ mặt mũi cho sếp”.
Thẩm Nhạc Thần cũng có chút bất ngờ, nhưng không nói nữa chỉ quay đầu lên tiếp tục xã giao với mọi người bên cạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...