Triệu Thi đạt được mục đích liền mỉm cười, khóe môi giương cao đầy đắc ý nói với bà địa chỉ rồi chờ người đến đón.
Thẩm Nhạc Thần sau khi có được kết quả liền rời khỏi bệnh viện, đến công ty làm việc.
Cố Mộng Diệp tỉnh giấc trên chiếc giường mềm mại đầy mùi cà phê nhạt của ai đó, cảm tưởng đang nằm trong cái ôm ấm áp của y, liền không muốn dậy nữa vì thế hắn nằm nướng đến trưa mới chịu dậy ra khỏi giường.
Lúc xuống nhà ăn đã thấy thức ăn Thẩm Nhạc Thần chuẩn bị cho mình, chỉ cần hâm lại là có thể dùng một cách ngon lành, hắn vừa ăn vừa nhìn điện thoại xem mạng xã hội.
Hiện tại chẳng có tin tức gì hot để thu hút Cố Mộng Diệp, vì thế sau khi ăn xong hắn liền về phòng của mình thay đồ kiếm đám A Tần đi chơi.
Không thay quần áo thì thôi đã thay rồi liền nhìn thấy trên người là vô số vết hôn và vết cắn lớn nhỏ, trải dài từ cần cổ trắng nõn đến phần ngực mềm mại.
Cố Mộng Diệp nhìn mình trong gương không khỏi đỏ mặt, nhớ lại cảnh tượng đêm qua khiến hắn cho chút thẹn thùng, nhưng sau đó lại cau mày nhìn về phần cổ của mình, khẽ đưa tay chạm vào mười vết hằn màu đỏ còn in trên cần cổ của mình, vì da hắn trắng nên vết hồng này cũng rõ ràng dưới ánh đèn nhà vệ sinh.
Vì sao trên cổ của hắn lại có thêm cả vết này vậy?
Không muốn nghĩ nhiều nữa hắn liền thay quần áo rồi đi ra ngoài, muốn khoe chiến tích với đám A Tần, không phải hắn đã nói rồi sao?
Khi nào mà hắn có cơm chó hắn liền sẽ phát cho bọn chúng ăn!
Nhất là cái tên Tề Hoàng Thiên kia!
Lúc đến nơi địa điểm được hẹn, Cố Mộng Diệp còn chưa kịp khoe chiến tích của mình liền bị tiếng ồn ào huyên náo bên trong thu hút.
Mà tiếng A Tần bên trong là to nhất.
“Chúng ta còn không mau chuẩn bị quần áo nhanh lên”.
Tiếp đó là tiếng nói bình thản của Tề Hoàng Thiên.
“Tao dẫn người yêu theo được không?”.
Sau tiếng nói đó là một loạt người chửi thề, còn có tiếng đánh nhau bên trong, Cố Mộng Diệp tò mò đưa đầu vào quan sát, liền bị thanh nên to lớn có nước da mật ong nắm kéo vào.
“Tiểu Điệp, đến đúng lúc lắm, hôm nay bọn tao đang chuẩn bị cho chuyến đi chơi, mày vào bàn chung luôn đi”.
Cố Mộng Diệp đầy đầu chấm hỏi, sau đó là bị đám bên kia thấy được hiện diện của mình liền bị kéo vào cuộc trò chuyện liên quan đến chuyến đi chơi này.
Cố Mộng Diệp từ nãy đến giờ không lên tiếng, ngồi một góc uống nước nhìn đám người trước mặt nói đến hăng say đỏ cả mặt, vì thế cũng muốn góp vui nên rất có tinh thần bạn bè tạt một gáo nước lạnh vào tụi nó.
“Tụi bây có tiền không mà bàn hăng hái vậy?”.
“…”.
Đám A Tần
Cố Mộng Diệp bị những ánh mắt đầy tính uy hiếp của tụi nó cũng làm cho khựng người lại, bộ hắn nói sai cái gì à? Thì rõ là vậy mà, đã nghèo rồi mà còn khoái lên lịch đi chơi? Còn bàn đến hăng như vậy, hắn chỉ muốn đánh thức sự ảo tưởng của tụi nó thôi mà.
A Tần là đứa không phục đầu tiên, tức giận đến chỗ Cố Mộng Diệp mà vò đầu hắn.
“Mày sao lại nói như vậy, bộ anh em nghèo đến mức ngay cả đi chơi cũng phải ảo tưởng à?”.
Cố Mộng Diệp thành thật trả lời lại.
“Còn không phải sao?”.
Thế là cả đám đồng thanh phản bác.
“Đương nhiên không phải!!”.
Cả đám bu lại chỗ Cố Mộng Diệp cố gắng truyền bá tư tưởng rằng nhóm không có nghèo cho hắn nghe.
“Mày không biết anh A Tề có xe hơi à, sao mà lại nói như vậy, anh Tề mà nghe được mày nói vậy ổng lại chẳng đập mày ra bả?”.
Riêng Tề Hoàng Thiên là thản nhiên ngồi cách đám lộn xộn này ra, bình tĩnh giải thích cho Cố Mộng Diệp.
“Chuyện là có một tên họ Lệnh, nói sẽ bao cả đám đi chơi nếu giúp nó theo đuổi được nữ thần”.
Cố Mộng Diệp thắc mắc.
“Tên họ Lệnh kia có phải có vấn đề về não?”.
Nói rồi hắn chỉ lên đầu mình tỏ vẻ chỗ này có vấn đề rồi nói.
“Vậy mà lại đi tìm cái đám ngay cả một mối tình còn thất lên thất xuống hướng dẫn cua con gái nhà người ta?”.
Đám A Tần nghe được liền bị một kích xuyên tâm, đau đớn ôm tim vội phản bác càn kịch liệt.
“Mày nói cái gì đó! Vậy mày đã có chưa mà nói tụ…”.
Nhưng nói đến nửa chừng cả đám giờ mới nhận ra, hôm nay cái tên nay khác thường ngày, vậy mà lại ăn mặc giản dị đã vậy còn là áo cổ tròn rộng rãi, còn như vô tình hay cố ý mà khoe chiến tích của mình.
“Mày, cái đ*o gì vậy!? Mộng Điệp mày đã bị thằng nào con nào cắn như vậy!?”.
Cố Mộng Diệp đắc ý nâng cao cổ cho bọn nó coi dấu cắn yêu, hệt như một chú sóc tìm được hạt dẻ vừa ngon vừa lớn đem cho đồng bạn xem để bọn nó ghen tị.
Tề Hoàng Thiên nhướn mày, vội nhìn về phía A Tề, mà sở dĩ anh nhìn đàn anh là vì cả đám ở đây bảo gồm cả anh cũng phải ngạc nhiên, mà đàn anh người lớn tuổi nhất lại không có xíu phản ứng nào, chứng tỏ người này đã biết gì đó, nên anh muốn biết chuyện của thằng này thì chỉ cần hỏi anh Tề là được.
A Tề ngồi một bên uống nước thấy cảnh này chỉ khẽ trề môi nghĩ: “Mất trinh mông vui lắm hay gì?”.
Tề Hoàng Thiên không nghĩ vết này là do một nữ nhân gây ra, mà nếu có là nữ nhân chỉ sợ người này còn phải to con gấp mấy lần Cố Mộng Diệp mới có thể tạo ra cái dấu vết sâu đến đỏ mắt người như vậy.
Vì thế cả hai người là Tề Hoàng Thiên - A Tề làm dấu hiệu ăn ý với nhau trong thầm lặng, Tề Hoàng Thiên giơ tay lên tạo thành hình dáng số 1, A Tề bên kia lắc đầu trề môi, vì thế Tề Hoàng Thiên liền giơ lên số 0, lúc này A Tề mới bật cười gật đầu.
Tề Hoàng Thiên bật cười, nhìn ai đó còn đang ngẩng cao đầu giương chiến tích cho đám kia xem đến là đỏ mắt, mà quên mất mình là người nằm dưới còn bị đàn anh A Tề bán đứng, kế hoạch muốn phát cơm chó ngồi lên đầu Tề Hoàng Thiên liền thiêu rụi trong thầm lặng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...