Hơi thở người này còn nặng hơn cả hắn, mùi vị dục vọng đang không ngừng toát ra từ thân thể của người nọ, còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra tiếp theo, hắn liền bị người trước mặt cưỡng ép bắt ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn đầy dục vọng của mình.
Cố Mộng Diệp kinh ngạc tính mở miệng ra nói, nhưng môi vừa hé ra liền bị cái lưỡi của đối phương vói vào trong, mà cái lưỡi đó vừa vào trong khoang miệng hắn liền như cá gặp nước mà khuấy đảo một vòng bên trong, từ trên xuống dưới tiến sâu vào bên trong như một binh đoàn hùng mạnh đang càn quét mảnh đất màu mỡ.
Cố Mộng Diệp hai mươi bốn năm chưa từng hôn ai liền bị nụ hôn cuồng bạo này cưỡng đoạt, khiến người nào đó có chút thích ứng không nổi, dù sao làm nghề diễn viên hắn đáng ra phải rất quen với những nụ hôn này mới phải, nhưng hắn chỉ là diễn viên tuyến mười tám ngay cả một vai phụ cũng chẳng dành được thì nói gì đến cảnh hôn hít đầy lãng mạn này?
Thẩm Nhạc Thần thấy người nào đó bị phân tâm không chú ý đến y, đáy mắt đen như mực liền hiện ra một chút cảm xúc không vui, vì thế y càng tiến sâu hơn nữa vào bên trong chỉ hận không thể hôn đến mức hút lấy cái linh hồn của người này ra mà nuốt sạch.
Cố Mộng Diệp lần nữa bị cưỡng ép quay về hiện tại, đáy mắt hắn ngấn nước mông lung nhìn khuôn mặt bị bóng tối nuốt chửng trước mặt này, tuy không nhìn rõ mặt người này nhưng hắn biết người trước mặt mình là ai, vì mùi hương của người này là mùi hương mà hắn quyến luyến nhất từ trước đến nay.
Bàn tay đang nắm cằm của Cố Mộng Diệp siết chặt lại, ép hắn há miệng to ra.
Tay còn lại, lại có chút không an phận mà chạm vào eo hắn lần mò vào bên trong muốn chạm vào phần da thịt non mịn kia mà vuốt ve.
Cố Mộng Diệp bị ép cho muốn tắt thở rồi, nước mắt ngấn ra nước vội cầu xin, nhưng âm thanh phát ra lại chỉ có rên khẽ, cùng với tiếng nức nở, khiến người nghe vào sẽ nhịn không được mà muốn lột sạch người này ra mà ăn không còn một chút nào, đương nhiên Thẩm Nhạc Thần đang mất lý trí vì thuốc k.í.c.h d.ụ.c làm sao trụ được?
Vì thế liền chuyển dời nụ hôn từ đôi môi ngọt ngào của Cố Mộng Diệp, xuống cần cổ trắng nõn đang ẩn hiện dưới lớp khoác mỏng, môi của Thẩm Nhạc Thần vừa tách ra chuyển sang đối tượng khác trên cơ thể hắn, người nào đó như được ơn đại xá mà thở hổn hển, sợi bạc trong truyền thuyết còn chưa kịp đứt đã bị kéo dài về phía cái cần cổ trắng nõn của hắn.
Cố Mộng Diệp bị hôn đến thân thể mềm nhũn chân chẳng còn trụ nổi nữa, rất nhanh thân thể liền bị trượt xuống nhưng được Thẩm Nhạc Thần đỡ lấy mà ôm vào lòng, hắn như mất hết sức lực dựa vào vai y mặc y đang cắn mút cơ thể mình như thế nào.
Cố Mộng Diệp mà biết xảy ra chuyện này hắn đã chẳng đến đây rồi, cái người luôn mang bộ dạng cấm dục xa cách, mấy tháng trước còn nói hắn không được yêu đương, hiện tại đang làm gì với hắn đây hả?
Dạo đôi mắt màu nâu nhạt quanh phòng một lần lúc này hắn mới biết rõ tình hình cụ thể ở đây như thế nào, trên chiếc giường rộng lớn đáng lẽ ra nên diễn ra một màn giao hoan cháy bỏng của đôi nam nữ, nhưng hiện tại trên chiếc giường đó chỉ có một thiếu nữ bị bất tỉnh, quần áo thì bị quăng cẩu thả xuống nền đất, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Mà cái người nào đó lẽ ra nên trải qua một trận triền miên với con gái nhà người ta, thì hiện tại lại đang cắn mút như một chú cún bự trên người hắn.
Biết rõ tình hình này Thẩm Nhạc Thần không thể ra ngoài được vì thế Cố Mộng Diệp liền gọi cho đàn anh A Tề tội nghiệp còn đang ở dưới khách sạn đợi hắn ngoài sương đêm.
Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy, vang lên tiếng nói gấp gáp của A Tề.
“Mộng Điệp sao rồi? Có xảy ra chuỵên gì không?”.
Cố Mộng Diệp cảm thấy vô cùng có lỗi với đàn anh, chỉ có thể ấp úng nói.
“Anh…anh về đi…hiện tại bạn em đi không nổi rồi, chắc phải qua đêm ở đây rồi, ah! Nhạc Thần sao anh lại cắn tôi?”.
Thẩm Nhạc Thần đang ra sức mút cần cổ và xương quai xanh của Cố Mộng Diệp, muốn khiến người nào đó chỉ toàn dấu vết của y từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, trên người người này có một loại mùi hương khiến y quen thuộc, một loại mùi hương trà nhạt khiến y càng hít vào càng làm y say mê, sự say mê này gấp ngàn lần những chai rượu vang đắt đỏ ngoài kia, nhưng lại nhận ra người nào đó lại không chú ý đến chính sự nữa rồi, lại còn đang ở kế bên y mà gọi cho người khác ‘anh anh em em’, vì thế tức giận cắn thật mạnh vào cần cổ của hắn, muốn được chú ý.
Cố Mộng Diệp bị cắn đến phát đau, nhe răng trợn mắt nhìn người nào đó.
A Tề nghe thấy đầu dây bên kia phát ra những âm thanh như vậy liền biết chuyện gì xảy ra, vội nói.
“Nếu không sao thì tốt rồi, anh đi về trước đi, em cũng ngủ sớm đi vận động nhiều hại thân”.
Cố Mộng Diệp.
“…”.
Nhìn cuộc gọi kết thúc hiển thị trên màn hình khiến Cố Mộng Diệp có chút câm nín, hình như sự trong sạch của hắn sau đêm nay sẽ ra đimột cách anh dũng chính là một đi không trở lại rồi?.
Cố Mộng Diệp tức giận giơ tay lên đẩy cái đầu của người nào đó ra, nhanh tay bịt luôn cái miệng đang muốn cắn hắn tiếp.
“Thẩm Nhạc Thần, anh tỉnh táo một chút nào!”.
Vì muốn cứu vãn cho sự trong sạch của mình mà Cố Mộng Diệp rất anh dũng kéo người nào đó ra khỏi đam mê dục vọng, nhưng vừa nhìn đến ánh mắt đầy dục vọng đến mất trí của y, lại thấy một bộ dạng ủy khuất vì không được hôn của y mà có chút mềm lòng.
Thẩm Nhạc Thần thấy được sự mềm lòng nhỏ nhoi đó của Cố Mộng Diệp, y rất nhanh thoát ra khỏi bàn tay của người trước mặt, tiến tới hôn người nọ thêm lần nữa.
Cố Mộng Diệp không ngờ mình sẽ bị lừa vội né tránh nhưng lại bị bàn tay của Thẩm Nhạc Thần đã vào được bên trong cơ thể mà sờ loạn, khiến hắn trụ không nổi nửa liền ngồi phịch xuống đất, mà Thẩm Nhạc Thần cũng cảm thấy tư thế đứng này rất bất tiện với hắn, nên cũng chiều theo người nọ nhẹ nhàng thả người trong lòng xuống đất một cách nhẹ nhàng.
Cố Mộng Diệp bị người nào đó trêu đùa hai điểm hồng nhạt trước ngực, thân thể không có chút không quen mà run nhẹ, âm thanh phát ra cũng toàn là tiếng thở dốc, cùng với đó là tiếng nức nở.
"Dừng lại … dừng … đừng … "..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...