Tối đó, cô làm xong công việc của mình, chợt nhớ ra tên ngốc kia hình như chưa ăn gì cả, vừa nghĩ cô liền đi mua thức ăn đến cho anh. Qua lớp kính trong suốt, cô nhìn thấy anh đang ngồi nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt trống rỗng nhưng rất buồn.
Thấy vậy, bất giác lòng cô lại nhói lên một cái.
Mục Lạc Anh không lẽ mày thích anh ta rồi? Làm sao có thể?.
Dứt khỏi suy nghĩ vô lí đó, cô bước vào, anh nghe tiếng động liền quay lại, nhìn thấy cô như nhìn thấy báo vật, hai mắt sang lên, miệng nhỏ khẽ mấp máy:"Vợ, vợ ".
A, lòng cô sao ấm áp khi nghe tiếng "vợ"này, mỉm cười ngọt liệm nhìn anh:"Anh đói chưa?".
"Đói..A, rất đói"_vừa nói anh vừa xoa cái bụng của mình. Trông đáng yêu vô cùng.
"Vậy ăn cái này đi, tôi mới mua đó"_cô chìa ra hộp thức ăn,mùi thơm nghi ngút.
"Vợ ăn cùng chồng đi, chồng ăn một mình buồn lắm"_anh nhìn cô nói.
"Tôi ăn rồi..ọt ọt ọt"_A cái bụng này dám phản bội mình. Thật mất mặt quá đi.
"Cái gì mới kêu vậy vợ "_anh ngây ngô nói
"Không có gì đâu, anh ăn đi để ngụi bây giờ ".
Tên ngốc kia cũng không nói nhiều, từ từ ăn, cô đói bụng thật nhưng vẫn không ăn, ngồi xuống sofa, cầm lấy tạp chí đọc.
Đang ngồi, cô cảm nhận được cái ghế hình như bị trũng xuống, nhìn qua đập vào mắt cô là gương mặt vô cùng đẹp trai của anh, ấp úng nói:"Anh, anh lại đây làm gì?".
"Nè, vợ ăn đi, chồng biết vợ đang đói"_vừa nói, anh vừa gắp một phần thịt đưa trước miệng cô.
Cảm động quá đi, tên ngốc này cũng biết quan tâm người khác nhỉ?
"Ưm"_cô đói chịu không nổi rồi, nhanh nhẹn ăn miếng thịt.
"Vợ ăn nữa đi, chồng no rồi".
Gì? Mới ăn có chút xíu mà no. Anh ta cũng giỏi thiệt.
Sau một lúc, cô cũng ăn xong, quay qua thỳ thấy anh đã ngủ mất rồi.
A! Gương mặt lúc ngủ cũng đẹp trai như vậy.
Lấy chăn đấp lên người anh, định bỏ ra ngoài nhưng ai ngờ một bàn tay vô cùng lạnh lẽo nắm lấy tay cô kéo mạnh xuống, hiện giờ cô đang nằm trong vòng tay của ai kia.
Gương mặt vì thế mà đỏ bừng lên, gạt tay anh ra nhưng vô dụng đành phải ngoan ngoãn. Hai người cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Mộ Nhiếp Chính và Lâm Đàn vào viện, vừa mở cửa đã thấy một cảnh vô cũng đẹp, một chàng trai đang ôm một cô gái ngủ vô cùng ngon. Như cảm nhận được ánh mắt, cô từ từ thức dậy.
Ôi trời! Mất mặt mất mặt nữa rồi.
"Chào buổi sáng!"_cô vô thức nói, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Anh cũng bị cô làm cho giật mình mà thức. Vẻ mặt bỗng chốc trở nên sợ hãi:"Lại là các người? Muốn bắt tôi đi sao?".
"Con nói gì vậy, ta là ba con mà"_ông Mộ lo lắng nhìn đứa con trai của mình.
"Không, không, tôi không có ba,không có người nhà, tôi chỉ có một mình vợ tôi thôi"_anh hét lớn đến nỗi cô ở trong cũng có thể nghe.
Nghe những lời như vật, tim cô bỗng đập rất nhanh. Cô VSCN xong, bước ra ngoài, đành phải ôm anh vài lòng, nhẹ nhàng nói:"Thôi, đừng sợ, họ là người nhà của anh".
"Thật sao vợ?"_anh nghe vậy, thoát khỏi vòng tay cô.
"Ừ, tôi không lừa anh đâu?".
Anh có phần sợ hãi nhìn Lâm Đàn, bà ta liền lộ ra vẻ mặt yêu thương:"Ta là mẹ con, con không nhớ ta sao "
"Mẹ, ba "_anh nhìn họ, miệng lẩm bẩm.
"Được rồi, bây giờ về nhà thôi con trai".
"Mình về nhà nha vợ"_anh quay qua hỏi cô.
Cô mỉm cười gật đầu.
- -----
Mộ gia.
Oa! Lớn thiệt nha, lần đầu tiên mình mới nhìn thấy một nơi vừa đẹp lại vừa rộng như vậy._suy nghĩ của cô khi đến Mộ gia
Cô cùng anh đi xe riêng, Mộ Nhiếp Chính và Lâm Đàn đi riêng. Tuy đã đến Mộ gia, những vẫn còn phải chạy một khoảng nữa mới đến biệt thự.
Con đường đi đến biệt thự cũng rất đẹp, nhìn như mê cung vậy.
Cô bị mê hoặc nơi này, không màng đến tên kia đang bực bội:"Vợ,vợ nhìn gì mà suy tư vậy".
"Ở đây rất đẹp nha"_cô không nhìn anh nói.
"Chồng không đẹp bằng nơi này hả".
Mục Lạc Anh:"......"_tôi biết anh đẹp rồi, nhưng có cần phải tự cao vậy không?.
"Sao vợ không nói gì hết vậy "_anh lấy tay lây lây người cô.
"Không có gì, chỉ đang suy nghĩ về một tên đại tự luyến thôi".
"Ở bên cạnh chồng,mà vợ còn nghĩ đến người đàn ông khác"_tên nào đó vẻ mặt vô cũng tức giận nhìn cô.
Mục Lạc Anh:???????_hắn tự ăn giấm của mình luôn sao.Không những là một tên đại tự luyến mà còn là một tên đại vô lí nữa.
"Tôi nào có"_cô quay mặt nhìn ra cửa sổ, tại sao lâu như vậy mà chưa tới nữa.
"Vợ à, hay là mình chơi một trò chơi đi "_anh nhìn cô với vẻ mặt cún con.
"Trò gì?".
"Kẻ ở trên, kẻ ở dưới"_nghe cô hỏi liền vui vẻ mà trả lời.
"Anh tự mà đi chơi đi "_cô thật bực bội rồi nha. Không biết tên này ngốc thật hay giả nữa. Bị ngốc mà còn nghĩ đến được mấy cái chuyện XXX đó nữa.
Đúng lúc, xe dừng trước cửa biệt thự, cô cùng anh và hai người kia vào trong. Bên trong làm cho cô bị choáng ngộp.
"Dẫn cô Mục và thiếu gia đi nghĩ ngơi "_ông Mộ nói với quản gia Mộc. Ông ấy làm ở đây từ lúc Mộ Tư Phàm còn nhỏ. Nên cũng có thể coi là thành viên của cái nơi rộng lớn này.
"Vâng "_quản gia Mộc cung kính.
Cô và Mộ Tư Phàm không nói gì, đi theo quản gia, trước mắt cô là một căn phòng màu đen và trắng vô cùng lạnh lẽo và cô đơn.
"Đây là phòng của thiếu gia và tiểu thư ạ".
"Con và anh ta ở chung "_cô ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy,thưa tiểu thư, ông chủ nói cô là vợ của thiếu gia tất nhiên phải ở cùng rồi"_quản gia Mộc không ngại mà giải thích.
"Bác đừng gọi con là tiểu thư gì đó, gọi con là Lạc Anh đi"_cô cười ngọt ngào nói với ông. Nụ cười như ánh nắng ấm áp làm ấm lòng người nhìn.
"À, được, thôi con nghĩ ngơi đi ta đi làm việc".
Nói rồi, cô cùng Mộ Tư Phàm bước vào, có lẽ Mộ Tư Phàm quá mệt nên vừa vào liền ngủ. Cô không muốn làm phiền lấy đồ đi tắm.
Tắm xong, cô bước ra trên người là chiếc áo sơ mi và cái quần jean dài. Ở nơi xa lạ này cô không thể tùy tiện mặc những bọi váy hở hang, sẽ làm cho người khác khó chịu, cũng như làm cho cái tên này mà phát thú tính thỳ lúc đó coi như tiêu đi. Hương thơm của sữa tắm lan tỏa khắp căn phòng. Làm cho cái mũi của ai kia ngửi phải mà thức giấc.
"Vợ thơm quá à!".
Cái vẻ mặt đầy dục vọng kia làm cô phát run.
"Sao anh không ngủ tiếp "_cô né tránh cái ánh mắt kia, ngồi xuống giường lau tóc mình.
"Để chồng lau cho"_tên nào đó không thèm trả lời cô.
Anh đã giựt lấy cái khắn, nhẹ nhàng lau tóc cho cô, không quên ngửi ngửi cái mùi hương lúc nãy.
Phần cổ của cô nó cứ nhột nhột làm sao, hai vành tay đỏ bừng:"Đừng ngửi nữa ".
"Chồng xin lỗi, do vợ thơm quá thôi"_anh ngoan ngoãn, không ngửi nữa.
"Sao vợ lại mặt đồ kính vậy, không nóng à "_tên nào đó lại ngây thơ hỏi.
"Trời nóng nhưng tôi lại thấy lạnh"_cô bực bội không thèm điếm sỉa tới anh.
"Vậy để chồng sưởi ấm cho vợ nha "
"Không cần, đi ngủ đi".
"Trời trưa mà vợ bắt chồng đi ngủ "_anh uất ức.
"Ừ, tôi thích vậy đó, không ngủ tôi liền bỏ anh".
Chỉ một câu nói của cô, anh trầm mặt, bỗng nhiên lạnh tanh, làm cô cũng phải sợ hãi, cô chỉ muốn giỡn thôi, không lẻ hắn ta tưởng thật chứ. Mà qên anh ta bị ngốc mà.
"Đừng bỏ chồng, chồng sợ lắm "_vừa nãy còn làm ra bộ mặt lạnh như băng nhưng giờ lại như vậy.
"Tôi chỉ nói giỡn thôi"_cô xoa đầu anh, cười.
"Chồng nghe lời vợ là vợ không bỏ chồng phải không?".
"Ừ".
"Vậy chồng sẽ ngủ, vợ không được bỏ chồng đó".
Một lúc sau, anh cũng đi ngủ, cô nhìn gương mặt này, bất giác bàn tay nhỏ bé chạm vào.
Mắt đượm buồn:"Anh khiến trái tim bé nhỏ này của tôi rung động rồi đấy. Nhưng khi anh nhớ lại liệu rằng anh còn nhớ tôi không ".
Giọt nước mắt nóng hỏi lăn dài trên má cô, còn anh thỳ đã ngủ chẳng nghe được.
- ------------
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...