Tổng Tài Bá Đạo

Buổi sáng Hàn Nhất Nhất vừa đến công ty, sau lưng đã có một đám người đang chỉ trỏ.

"Cô xem, cô xem, chính là cô ta, trợ lý do CEO chỉ định, lại có diện mạo
thế kia!" Những âm thanh chế giễu từ sau lưng truyền đến, hoàn toàn
không để ý đến cô đang đi đến trước mặt bọn họ.

"Đúng vậy, không
biết cô ta có ma lực gì, lại có thể làm trợ lý, không chừng, người ta
giở thủ đoạn gì rồi!" Mùi vị ghen tị không chút che giấu lòng đố kỵ của
bọn họ. "Diện mạo đến mức này, những nốt tàn nhang trông phát khiếp, mặt lại vàng như bà cô già, cô cô này không biết dựa vào bản lĩnh gì!" Có
người đẹp bạo miệng còn không kìm chế được mà buông lời mắng chửi thô
tục, Hàn Nhất Nhất dựa vào cái gì mà có thể làm trợ lý.

Ít nhiều
cũng muốn trèo cao nhưng đều không trèo lên nổi, trợ lý là chức vụ gần
gũi CEO nhất, có rất nhiều cơ hội và thời gian cùng CEO ở chung một chỗ, đối với những nữ đồng nghiệp từ lâu đã ngưỡng mộ anh ta, hơn nữa lại là những nữ đồng nghiệp xinh đẹp, trong lòng ít nhiều cũng không phục.

"Này này. . . này này. . . tôi nói các cô đều là được đào tạo cao cấp, không phải là bằng đại học thì cũng là bằng nước ngoài, còn tố chất thì sao?
Tố chất ở đâu? Aily của chúng ta từ khi vào công ty luôn chăm chỉ cố
gắng, CEO của chúng ta coi trọng cô ấy, dựa vào cái gì không thể làm trợ lý!"

Mini từ phía trước bước tới nghe được những người này ở phía sau vung tay múa chân, liền bất bình thay cho Hàn Nhất Nhất.

"Ô hay, cô tỏ vẻ cái gì chứ? Cô cho rằng cô trượng nghĩa cái gì chứ, cô
chẳng phải đang nghĩ sau này sẽ gần quan mà được ban lộc, dù sao Aily
cũng xấu xí, không sánh được với cô!" Người phụ nữ táo bạo lúc nãy trực
tiếp nhảy ra, đứng trước mặt Mini chỉ cao 160 cm, thân hình cao 172 cm
của cô ta tỏ ra vô cùng cao ngạo.

"Chúng tôi là bạn bè, cô đừng có bụng dạ hẹp hòi, trong lòng mình xấu lại nghĩ ai cũng xấu như mình!"
Mini bị nói đến mức nổi giận, tuy cô si mê CEO, nhưng cũng chỉ là si mê
mà thôi, chưa từng có những suy nghĩ không biết thân phận.

"Ai mà
biết được cô có coi cô ta là bạn bè hay không, không chừng là muốn tìm
cớ che đậy, hôm nay tôi nói cho cô biết, nếu sau này cô còn dám ở trước
mặt tôi nói những lời như chúng tôi không có tố chất, tôi nhất định sẽ
khâu miệng cô lại!" Nói câu này vẫn là người phụ nữ táo bạo kia, tên là
Qiqi, từ nước ngoài về, tính tình nổi tiếng nóng nảy và táo bạo.


"Người làm trợ lý là tôi, nếu các người không hài lòng với tôi thì có thể tìm
tôi, hoặc tìm CEO mà tố cáo, bày tỏ những bất mãn đối với công việc của
tôi, những điều này tôi đều có thể tiếp nhận, mọi người làm việc đều là
vì công ty, cho nên mời mọi người trực tiếp đưa ra ý kiến và vấn đề, tất cả việc công giải quyết theo nguyên tắc công!" Mỗi câu nói của Hàn Nhất Nhất đều lạnh lùng mà thỏa đáng.

Những người phục và không phục đều cười nhạt, nhưng không làm khó dễ cô nữa.

Hàn Nhất Nhất kéo tay Mini đi ra, đám người ở lại cũng từng tốp tản ra, chỉ có Qiqi vẫn nghiến răng tức giận.

"Aily, cô đừng có đắc ý!" Chỉ cần là người đàn bà dám đến quá gần CEO, cô ta đều sẽ không bỏ qua.

Cảnh vừa rồi lọt vào mắt Lãnh Nghiêm, trong vẻ mặt lạnh lùng của anh có thêm chút tán thưởng, xem ra người phụ nữ này thật thú vị, giải quyết sự
việc có tình có lý, quả nhiên không nhìn lầm người, đối với cô, anh
dường như càng có chút chờ mong.

Bởi vì người phụ nữ này sẽ không
giống như những trợ lý khác luôn "chiếu tướng" anh, mỗi ngày hận không
thể kề cận bên anh 24 tiếng, cô hẳn là một ngoại lệ, đây cũng là điều mà anh muốn.

Hàn Nhất Nhất ngồi vào bàn làm việc không lâu, mở máy
tính không đến mười phút, có ba người đi đến, có một khuôn mặt cô không
thể quen thuộc hơn được nữa, có điều cô không dám đối diện với anh.

Cô cúi đầu chào Lãnh Nghiêm: "Lãnh tổng, xin chào!"

"Miki, Lucy, đem tài liệu để ở chỗ Aily, tất cả những văn bản trên mạng đã
hoàn thành cũng giao hết cho cô ấy, dùng tốc độ nhanh nhất!" Lãnh Nghiêm đứng ở một bên nói ngắn gọn và nghiêm túc.

"Vâng, thưa Lãnh
tổng!" Hai người đồng thời đáp lời, đồng thời mang từng chồng từng chồng tài liệu đặt ở bên cạnh cô, rất nhanh, bàn làm việc của cô đã bị chất
đầy.

Hàn Nhất Nhất trợn mắt nhìn tất cả những thứ này, không có biểu cảm gì, chờ Lãnh Nghiêm giao nhiệm vụ cho cô.

"Aily, tôi muốn cô đem những tài liệu này kết hợp với những văn bản trên mạng, chỉnh sửa một bản mới cho tôi, phải toàn diện nhất, phải có phân tích
số liệu, phải có sự kết hợp văn bản, quan trọng nhất là phải ngắn gọn!"
Lãnh Nghiêm nhìn cô, không chút biểu cảm mà bổ sung một câu: "Tôi không
hy vọng lại nhìn thấy một đống lời vô nghĩa!"


"Khi nào cần ạ?" Hàn Nhất Nhất lại không hề bị dọa, việc này nằm trong dự liệu của cô, người có thể làm đến vị trí này, người bên cạnh tuyệt đối đều phải có hiệu
suất, vạch chiến lược cho anh, phân tích nguy cơ, quản lý đầu tư khẳng
định đều là những người vô cùng xuất sắc.

Mà điều cô phải làm, là
có thể nhanh chóng toàn diện giúp anh xử lý tư liệu thành bảng biểu, có
thể phân tích vấn đề một cách đơn giản và nhanh gọn nhất.

Đây là công việc cơ bản nhất của một trợ lý, muốn làm tốt, lại cần phải có lòng kiên nhẫn và tinh thần trách nhiệm thật lớn.

"2h chiều ngày mai đưa cho tôi, nhớ kỹ, cần cả tiếng Trung và tiếng Anh!" Nói xong câu này, anh quay lưng rời đi.

Trong tòa nhà làm việc của Lãnh Nghiêm, trao đổi giữa Hàn Nhất Nhất và anh
chỉ giới hạn ở công việc, còn bình thường, cô tuyệt đối không tìm bất kỳ cớ gì để tiếp cận anh, bởi vì cô biết sâu sắc rằng, anh và cô là người
của hai thế giới khác nhau, không thể đi cùng nhau được nữa.

"Cô
vẫn chưa về sao?" Lãnh Nghiêm bước ra khỏi văn phòng, nhìn thấy cô vẫn
còn ngồi trước máy tính vất vả tăng ca, nhịn không được mà khen một câu.

"Tôi làm nốt phương án này sẽ về!" Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu, sườn mặt hé ra một nụ cười nhẹ.

Nụ cười nhìn sao quen thuộc đến vậy, quen thuộc đến mức trái tim anh run rẩy.

"Bản tổng kết và phân tích phương án của cô hôm trước, làm rất tốt!" Anh cho cô một sự khẳng định, trong vòng một ngày, dùng số liệu và biểu đồ để
tổng kết các hạng mục công việc của kỳ trước, tuyệt đối không phải là
chuyện dễ dàng gì.

"Cám ơn Lãnh tổng, đây là việc tôi nên làm." Nói xong, cô lại cúi đầu, nhìn vào máy tính.

Nhìn thấy cô chăm chỉ làm việc, còn có lúm đồng tiền lộ ra mỗi khi cô cười,
anh nhớ tới người con gái ấy, chỉ cần không có việc gì, mỗi buổi tối,
anh đều đến đó đợi cô, nhưng cô lại dứt khoát không bao giờ xuất hiện
nữa.


Nghĩ đến đó, lông mày anh bất giác nhíu chặt lại.

"Nếu
tan ca không có việc gì, chúng ta cùng nhau đi uống cà phê đi!" Anh vốn
chuẩn bị rời đi, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại muốn tìm một
người để bầu bạn với mình.

"Ơ. . ." Hàn Nhất Nhất có chút ngạc
nhiên quay đầu lại, không dám tin là Lãnh Nghiêm lại đưa ra lời mời,
những nữ đồng nghiệp hay tán chuyện kia chẳng phải đã nói Lãnh tổng chưa bao giờ đi gần phụ nữ sao?

"Đi thôi! Công việc giao cho cô chiều
nay, ngày mai trước khi tan ca đưa cho tôi là được, bây giờ cùng tôi đi
uống tách cà phê đi!"

"Lãnh tổng, thật ngại quá, ở nhà còn có
người đợi tôi, tôi không thể về nhà quá muộn!" Cô dường như cúi đầu nói
cho xong, cô sợ chỉ cần mình ngẩng đầu thì sẽ không chịu nổi sức hấp dẫn của anh.

"Không sao, vậy thì cô về sớm một chút đi!" Tuy có chút mất mát, nhưng anh cũng không miễn cưỡng người khác.

Lãnh Nghiêm không nhìn cô nữa, mà lập tức đi thẳng ra ngoài, ánh đèn kéo dài cái bóng cô đơn của anh trông thật thê lương, Hàn Nhất Nhất nhìn thấy
cảnh này, trong lòng nhịn không được mà nhói đau, phát hiện anh hóa ra
cô đơn đến vậy.

Làm việc ở tầng lầu của anh đã được một tuần, hầu như mỗi buổi tối, cô đều nhìn anh một mình tăng ca, sau đó cô đơn rời đi.

Ma xui quỷ khiến cô lưu lại tài liệu, trực tiếp tắt nguồn điện, kéo túi xách chạy vội ra ngoài.

"Lãnh tổng, chờ một chút!" Cũng may thang máy không đi lên nhanh như vậy, cô lại thấy mừng.

"Có việc sao?" Nhưng trong lòng anh lại có chút vui sướng, giữa người với
người, có đôi khi luôn có một cảm xúc không thể hiểu được, tựa như sức
hấp dẫn của một người đối với một người khác.

"Tôi nghĩ, hương vị cà phê hẳn là không tồi, đặc biệt là hương vị ở Lam Sơn!" Hàn Nhất Nhất khẽ cười.

Lãnh Nghiêm nhìn cô có chút thất thần, dường như người nói câu nói này chính là Hàn Nhất Nhất.

"Lãnh tổng, có phải là không muốn uống cà phê nữa?" Nhìn thấy anh không có
phản ứng gì, cô cho rằng anh đã thay đổi ý định, mà cô lại tự mình đa
tình.

"Không phải, chỉ là cô khiến tôi nghĩ đến một người!"


Thanh âm của anh đột nhiên trầm xuống, mà lời anh nói lại khiến tim Hàn Nhất
Nhất đập mạnh, muốn hỏi nhưng lại không dám tiếp nhận câu nói sau.

"Cô ấy cũng giống cô, cũng thích nhất là cà phê Lam Sơn, có điều, so với cà phê, cô ấy lại thích uống nước lọc hơn!" Nói đến đây, khóe miệng anh
khẽ cười, như đang đắm chìm trong ký ức tốt đẹp trước đây.

Hàn Nhất Nhất muốn bước đi, lại không thể bước nổi, giống như đã bị cái gì giữ chặt lại.

Thang máy tới rồi, làm giảm bớt sự trầm mặc giữa hai người.

Qua lớp gương cốt thép mờ ảo của thang máy, cô nhìn thấy sườn mặt anh tuấn
của anh, lại nghĩ đến những lời anh vừa nói, trong lòng cô vẫn không thể bình tĩnh lại.

Anh chỉ là ngẫu nhiên nhớ đến cô? Hay là vẫn luôn
nhớ đến cô? Anh còn độc thân thật sự bởi vì năm đó anh đã từng nói sẽ
vẫn chờ đợi cô sao?

Nghĩ đến đây, cô như bị cái gì đó chặn lại, trong lòng nghẹn ngào.

Hai người cứ trầm mặc như vậy, từ thang máy đến bãi đỗ xe, xe của anh vẫn
là chiếc xe đó, giống như bốn năm trước, thậm chí động tác mở cửa của
anh cũng quen thuộc như vậy.

Nhưng tâm trạng đã không còn là tâm trạng của năm đó nữa.

"Lãnh Nghiêm, nếu năm đó em hoàn toàn không biết được sự thật, em sẽ cảm thấy bản thân mình hạnh phúc như một kẻ ngốc." Cho tới nay, chỉ cần nghĩ tới anh, cô vẫn như cũ không thể chấp nhận anh đã từng lợi dụng tình cảm và sự ngây thơ ban đầu của cô.

Lãnh Nghiêm tựa hồ rất trầm tư, thỉnh thoảng mới quan tâm hỏi một câu: "Nhiệt độ của điều hòa có thích hợp không?"

Cô chỉ lặng lẽ gật đầu.

Trong xe ngoài hai người bọn họ, chỉ còn tiếng nhạc trôi êm đềm, nhưng lặp đi lặp lại chỉ có một bài hát.

Cô tò mò hỏi một câu: "Tại sao lại chỉ có một bài hát?"

"Thứ tôi thích chỉ có một!" Tự nhiên như vậy, bình thản như vậy.

Đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào nói ra câu đó, trong lòng Hàn Nhất Nhất sẽ cho rằng người đàn ông này giả bộ hoặc nịnh bợ, nhưng Lãnh Nghiêm
thì khác, biểu cảm của anh, thân phận của anh, hành vi của anh, còn có
thanh âm của anh, cô đều cảm thấy là thật, cũng giống như khi cô còn mê
đắm anh.

Xe chậm rãi tới nơi, mà hoàn cảnh quen thuộc lại khiến cô căng thẳng đến không thở nổi, cô thậm chí còn hối hận vì đã lựa chọn
cùng anh đến đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui