Màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng thản nhiên chiếu vào trong phòng, nhìn
người đàn ông đã ngủ say bên cạnh mình, khóe miệng có ý cười thỏa mãn
như đứa trẻ được quà, thế nhưng cô lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, trong
lòng rất ấm áp. Nhịn không được cô vươn một ngón tay muốn chạm tới ý
cười thỏa mãn kia.
Chung quy, giơ đến nửa đường lại rụt trở về,
mà điều hiện tại cô phải làm là nhanh chóng đứng dậy, xuống lầu, sau đó
tìm ngăn kéo. . .
Lại liếc mắt nhìn kỹ một cái, xác định hắn đã
ngủ say, hơn nữa có tiếng hít thở đều đều truyền tới, cô mới nghiêng
người chân trần đẩy cửa ra, nhẹ nhàng bật đèn dưới lầu, tất cả đều rất
nhẹ nhàng.
Lấy cái ly rót nước ấm vào, sao đó kéo ngăn kéo ra lấy thuốc, không chút do dự nuốt một viên. Khi đem viên thuốc còn lại để
vào trong hộp, cô lại rụt trở về, sợ sẽ có vạn nhất, lại uống thêm một
viên.
"Em uống gì đó?" kỳ thật Hạ thiên Triệu không có ngủ, cô
chỉ cần hơi nghiêng người một cái hắn đã bừng tỉnh, hắn không có gọi cô
lại vì hắn muốn nhìn coi nửa đêm cô trở dậy là muốn làm cái gì.
"Không có gì . . . chỉ là mấy viên thuốc mà bác sĩ Tần kê thôi, tối quên không uống, tỉnh lại mới nhớ đến, cho nên đi xuống uống thuốc." Lời nói của cô có chút run rẩy, vội vàng đẩy hộp thuốc vào trong ngăn kéo.
"Thuốc bác sĩ Tần kê?" không phải tất cả đều để trên lầu sao? Sao lại
chạy xuống đây, vì sao động tác của cô lại nhanh như vậy, như là muốn
che giấu cái gì đó.
Hắn bước đi xuống, hắn thật sự muốn biết bác sĩ Tần đã kê thuốc gì mà lại làm cô khẩn trương như vậy.
"Đúng vậy, thuốc bác sĩ Tần kê." Cô có chút chết lặng lặp lại, hơn nữa
nghênh đón hắn, "Tôi uống xong thuốc rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi
thôi."
"Gấp cái gì?" cô càng bối rối hắn lại càng có tính hứng thú.
Không đợi cô kịp nói thêm gì nữa, hắn đã đi tới, kéo ngăn kéo ra.
"Không." Hàn Nhất Nhất lớn tiếng gọi cản lại, nhưng đã không kịp nữa
rồi, cô quay đầu đi, . . . . Không dám tưởng tượng ra hoàn cảnh xấu hổ
sắp tới.
Hạ Thiên Triệu nhìn thấy nhãn hiệu thuốc tránh thai khẩn cấp kia, con ngươi thâm thúy của hắn không một tia sáng.
Bỗng nhiên hắn cầm lấy hộp thuốc, dùng sức bóp chặt quay nhìn cô hỏi, "Hàn Nhất Nhất em có ý gì hả?"
Cô gái này quả là không biết tốt xấu là gì, Hạ Thiên Triệu hắn không có chủ động bắt cô uống thuốc thì đó đã là phúc khí của cô, mà cư nhiên cô lại tự tung tự tác, dám uống loại thuốc này, rõ ràng không phải chỉ là
một hai lần gì đó.
"Tôi chỉ không muốn sau này thêm phiền toái mà thôi, chẳng lẽ Hạ thiếu muốn sau này bên người chúng ta có cái gì trói
buộc sao?" Hàn Nhất Nhất ăn ngay nói thật nói.
Quả thực Hạ Thiên
Triệu sắp tức đến điên lên rồi, cư nhiên cô dám nói con là trói buộc
phiền phức, giấc mộng mà biết bao người đàn bà khác muốn có được với cô
lại trở thành trói buộc, rốt cục là cô ngu ngốc hay là cô đã chán ghét
hắn đến nông nỗi này?
"Như vậy không phải hợp lòng Hạ thiếu sao?
Cũng dẹp bỏ phiền toái sau này." Cô vẫn đứng một bên thật thà giải
thích, hoàn toàn không nhìn thấy lửa thiêu đốt trong mắt hắn lúc này.
"Em có cảm nhận, em có não hay không hả?" hắn đem số thuốc còn lại dẵm bẹp dưới chân.
"Sao anh lại làm vậy, tôi là muốn sau này tốt thôi, sao anh lại tức
giận chứ?" Hàn Nhất Nhất ủy khuất quát lớn, dựa vào cái gì sau mỗi lần
người thu thập tàn cuộc lại là cô?
"Loại thuốc này không được
uống nhiều, đừng trách tôi chưa có nhắc nhở em, nếu sau này không có con được đừng có trách tôi." Hắn tức giận không chỉ do cô uống trộm thuốc
tránh thai, mà tức giận hơn là cô không coi trọng thân thể chính mình.
"Chính anh cũng biết không thể uống bậy, vậy sao anh không làm tốt
chuyện phòng tránh chứ, tôi đã nghĩ tốt cho anh, anh còn dựa vào đâu mà
hung dữ với tôi. Anh cho là tôi ngu không biết tác hại sao? Anh cho là
tôi vì anh mà nguyện ý uống nó sao?"
Một trận ủy khuất dâng tràn trong lòng, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm thấy hèn mọn bất lực như vậy.
"Em . . ." Tất cả những lời muốn nói đột nhiên hắn phải nuốt vào trong bụng.
Phản ứng của cô gái này sao lại chậm chạp như vậy chứ? Bao nhiêu chuyện như thế mà ngay cả một chút cô cũng không có cảm giác sao?
"Dù
sao tôi cũng cảnh cáo em, đây là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau, em
vĩnh viễn . . ." thiếu chút nữa đem mấy chữ "vĩnh viễn cút khỏi mắt tôi" nói ra, giữa chừng lại nghĩ lại.
"Vĩnh viễn thế nào?"
"Vĩnh viễn đứng ở bên cạnh tôi, đừng có mà mơ có thể thoát khỏi. Cả đời
em cũng chỉ có thể là người hầu của tôi mà thôi." Hắn ngang ngược nói.
"Tôi mới không cần." cô theo bản năng cự tuyệt, trong lòng lại tức giận bất bình, "Nói tôi không có não, không biết cảm nhận. Thế mà còn làm
trò sắp lấy vợ còn nuôi tiểu tình nhân, thật là quá vô sỉ."
"Đó
không phải là chuyện em có đồng ý hay không, Hạ Thiên Triệu tôi nói là
có thể làm được. Nếu em không tin, thử cãi lời một lần coi." Hắn nhíu
mày, uy hiếp nói.
"Thử thì thử, ai sợ ai?" Nhưng là thanh âm lại
nhỏ đến ngay cả chính mình đều nghe không được, cô quả thật rất sợ hắn
ta nói được làm được, cả đời này cô sẽ phải ở bên cạnh hắn, hoặc là đợi
đến khi hắn đùa vui chán rồi, hoa tàn bướm chán, sẽ đá cô ra khỏi đây,
nghĩ đến đây, cô rùng mình một cái.
"Được, tôi không uống, nhưng là . . ." những lời tiếp theo cô khó có thể nói thành lời.
"Nhưng là cái gì?" Hắn có chút bực mình hỏi lại, cô gái này vẫn luôn
phiền toái như vậy, hơn nữa cô còn không ngừng cò kè mặc cả với hắn.
"Nhưng là. . . . . . Nếu. . . . . . Nếu anh. . . . . ." Kìm lòng không đậu, trên mặt nổi lên hai đám mây đỏ ửng.
"Nhưng là cái gì? Nếu cái gì?" Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, hắn
biết cô muốn nói gì, nhưng hắn lại muốn chính cô phải nói ra mới thôi.
"Chính là. . . . . . Chính là nếu còn có tiếp theo. . . . . ." cô không dám nhìn hắn.
"Nói, nói tiếp cho tôi coi?" Hắn nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt có ý cười xấu xa.
"Anh là tên ngốc sao? Tôi nói nhiều như thế, chẳng lẽ anh còn không
hiểu sao?" nhìn thấy ý cười của hắn, Hàn Nhất Nhất biết bản thân mình
đang bị hắn đùa giỡn, thầm nghĩ mình quá non, kẻ thông minh lõi đời như
Hạ Thiên Triệu sao lại không rõ ý tứ của cô chứ?
"Em mới là tên
ngốc thì có? Ngay cả nói cũng không nói được, em không nói sao mà tôi
biết được?" Hắn đùa giỡn đến cùng thì thôi.
"Không phải là muốn … muốn tôi nói sao ? Anh hãy nghe cho kỹ đây." Hàn Nhất Nhất mặt đỏ tới
tận mang tai, "Về sau tôi không uống thuốc nữa bởi vì tôi không muốn ở
bên cạnh anh cả đời, anh phải làm tốt biện pháp phòng tránh, nếu không
anh không được khi dễ tôi."
Hai chữ khi dễ nói rất nhỏ, nói mà ngay cả cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Hàn Nhất Nhất, hình như em đã quên, nơi này tôi là chủ, em là người
phải nghe lệnh, mà không phải người ra lệnh đâu." Hắn cười đến đắc chí
như vậy, khóe miệng cong lên, lộ ra răng khểnh trắng bóng, chính là vì
cái gì cô lại muốn cầm đao chặt ngay cái đầu của hắn xuống?
Trên thực tế, cô sẽ không làm như vậy, mà là lựa chọn rời đi, để cho hắn một cái bóng dáng lặng yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...