Hạ gia.
“Lão Trương, lão Trương!” Thanh âm già nua mong manh của Hạ Trảm Bằng truyền đến.
“Lão gia, chuyện gì?” Chỉ thấy lão Trương vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt hắn, còn có Dương Tình phu nhân của ông cùng đi.
“Giúp ta chuẩn bị xe, ta muốn đến biệt thự kia của Thiên Triệu một chuyến.” Hạ Trảm Bằng nói.
“Vâng, lão gia!” Lão Trương sau khi trả lời liền lui xuống đi chuẩn bị xe.
Hạ phu nhân ở bên cạnh có chút nhịn không được mà hỏi: “Lão
gia, ông đến biệt thự của Thiên Triệu làm cái gì?” Thanh âm của bà rất
nhẹ nhàng mà ở trong mắt Hạ Trảm Bằng người vợ này chính là [đại khí]
dịu dàng, nhu tình và cương nghị như vậy cùng tồn tại. Cũng đã nhiều năm như vậy, vị trí Hạ phu nhân vẫn giữ nguyên không thay đổi.
“Nghe nói Thiên Triệu ở sòng bạc mua một người phụ nữ, thậm
chí còn nghe nói nó còn để người phụ nữ kia chém vào tay một người anh
em. Mới mấy ngày không thấy nó trở về, ta nghĩ phải đi [hối hối] người
phụ nữ này.” Hắn không nhanh không chậm nói, giữa đầu lông mày lại có
một chút bất mãn, đứa con trai này luôn luôn phóng túng thành thói quen.
“Một người phụ nữ có gì tốt, Thiên Triệu cũng đã cưới tám
người vợ, lẽ nào ông còn để ý nó lấy thêm một người nữa?” Trên miệng bà
tuy rằng vân đạm phong khinh mà nói nhưng ở trong lòng lại lo lắng. Mặc
kệ người được gọi là Hàn Nhất Nhất là ai, trước khi lai lịch của cô ta
còn chưa tra ra rõ ràng bà cũng không muốn Hạ Trảm Bằng gặp cô ta.
Cuộc sống riêng của Thiên Triệu quá bừa bãi. Tuy rằng nó trên
sự nghiệp giành được thành tựa rất lớn thế nhưng ta đối với đứa con trai còn không rõ. Huống chi lão cũng già rồi, có đôi khi muốn cùng người
thân trò chuyện nhiều hơn. Tuổi tác càng lớn, tàn nhẫn trên người Hạ
Trảm Bằng cũng càng ngày càng giảm.
“Lão gia, như vầy đi. Chuyến đi này để tôi thay ông đi vậy.” Bà thân mật đưa tay đặt lên cánh tay hắn ôn nhu mà nói.
“Không có việc gì ta tự mình đi một chuyến, dù sao ở nhà cũng không có chuyện gì.” Hắn khéo léo từ chối.
“Một lão già như ông mà đi không chừng còn hù dọa cô gái kia,
tâm tư của phụ nữ thế chính ông còn không biết. Trước tiên, tôi đi xem
tình hình rồi trở về nói lại với ông.” Ý cười của bà càng thêm đậm mà
bất an trong lòng bà lại càng rõ ràng.
“Ta thật kinh khủng như vậy sao?” Hạ Trảm Bằng nghi ngờ hỏi.
“Thể lực của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Huống chi,
lão gia, ngài từng là người khiến cho hắc đạo khuấy đảo, phụ nữ như tôi
đi càng hợp tâm tư của phụ nữ hơn, tinh tế hơn. Tin tưởng tôi đi, Trảm
Bằng.” Một câu cuối cùng bà nhẹ nhàng gọi tên của hắn.
Hạ Trảm Bằng do dự một lúc chung quy vẫn còn chần chừ, chỉ có điều ý kiến của Hạ phu nhân.
“Vậy được rồi, hỏi thăm sức khỏe, thăm dò cô gái kia một chút. Nếu như không thích hợp thì sớm làm cho cô ta rời khỏi Thiên Triệu.
Hiện tại trong bang, ta đã rất bất an, ta cũng không muốn lại vì phụ nữ
làm sinh chuyện thị phi.”
“Yên tâm, tôi biết đúng mực.” Hạ phu nhân trấn an trước.
Trong mắt Dương Tình hiện lên một tia sợ hãi, trực giác của
phụ nữ nói cho bà chính xác lại lịch của cái người gọi là Hàn Nhất Nhất. Trên thế giới này thực sự có hai người xa lạ lớn lên giống nhau đến như vậy sao?
“Hàn Chân, Hàn Chân, lẽ nào năm đó đứa bé không chết, Hàn Nhất Nhất chính là con của ngươi lưu lại.”
“Hàn Nhất Nhất, cầu xin cô chỉ là một người bình thường, con
gái của gia đình bình thường thôi. Đừng ép ta, nghìn vạn lần đừng ép
ta.” Dương Tình từng bước một hướng tới chiếc xe lão Trương đang chuẩn
bị, trước khi đi lên xe còn quay đầu lại nhìn Hạ Trảm Bằng mỉm cười một
cái.
Người đàn ông vừa lãnh huyết vô tình vừa độc ác trước kia, hắn cũng bắt đầu già rồi. Mà người đàn ông này, bất luận tương lai trở nên
như thế nào thì trong lòng Dương Tình, hắn thủy chung như một, là người
đàn ông bà yêu nhất, là người chồng duy nhất của bà.
Chiếc xe hướng về phía biệt thự của Hạ Thiên Triệu chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...