Tổng Tài Bá Đạo
Hàn Nhất Nhất cảm nhận được ánh mặt trời chói chang bên ngoài , thế
nhưng tâm tình lại rất tốt, bước chân càng trở lên nhẹ nhàng hơn, mặt
hơi hơi lộ ra ý cười, lúm đồng tiền khóe miệng dưới ánh mặt trời càng có vẻ kinh diễm lòng người.
Cảm giác tự do thật tuyệt vời. Lòng cô khẽ nói.
Bảo vệ ngoài cửa không có ngăn cản cô cho thấy mẹ của Hạ Thiên Triệu là một người rất có uy tín.
‘Chỉ cần vượt khoải cánh cửa lớn này, tôi liền thoát khỏi hoàn tonà rời xa nơi này. ’
Bước chân trái của Hàn Nhất Nhất vừa mới giơ lên, một thân ảnh màu đen đã chặn lại đường đi của cô, cô giương mắt nhìn khuôn mặt lãnh
khốc mà cũng vô tình kia.
“Hình như cô rất không ghi nhớ lời nói của tôi.” Thanh âm của
hắn lạnh thấu xương, ánh mặt trời tựa như cũng cảm nhận được mà trở lên
yếu ớt hơn.
“Không phải tôi không nhớ rõ mà là người bên trong nói tôi có thể đi.” Hàn Nhất Nhất rất bình tĩnh trả lời.
“Trừ trường hợp tôi nguyện ý thả cô đi, thì không có bất luận
kẻ nào có thể thay thế lời nói của tôi, tựa như mạng của cô chỉ có tôi
đồng ý cô mới có thể sống sót vậy.” Tay hắn túm chặt lấy tay của cô, cơ
hồ muốn dùng sức mà bóp nát.
“Anh buông ra.” Ánh mắt cô sắc lạnh đáp trả lại.
“Buông ra? Cô nằm mơ.” Nếu ánh mắt có thể giết người thì Hàn Nhất Nhất nhất định không có chỗ chôn thân.
Tay hắn xiết chặt cổ tay cô làm cho làn da cả người cô bắt đầu ửng đỏ lên, tên đàn ông bạo ngược chết tiệt này căn bản không có để ý
cô có thể chịu đựng được sức mạnh hung mãnh như thế của hắn hay không.
Hàn Nhất Nhất cắn răng cũng không than ra một tiếng kêu đâu.
“Đi.” Hắn lôi kéo thân thể của cô, lại lần nữa hướng bên trong đi đến.
“Không.” Cô lớn tiếng mà hét lên, Hạ Thiên Triệu căn bản không có để ý đến lời của cô mà sức lực của cô căn bản không thể chống lại
hắn, thân mình chỉ có thể theo hắn lôi kéo mà đi vào biệt thự . . . . . . . . .
“Giằng co thế nhìn coi có còn ra cái thể thống gì không?” Hạ
phu nhân nhìn thấy một màn này, trong lòng tức giận không khỏi nghiêm
mặt lại.
“Mẹ sao mẹ lại tới đây?” Hạ Thiên Triệu dừng bước chân lại, nhưng không có buông tay Hàn Nhất Nhất ra.
“Thế nào? Ta không thể tới đây sao?” Bà hỏi con trai mình.
“Không có, chỉ là có chút bất ngờ quá.” Hạ Thiên Triệu cười
cười nhìn mẹ mình, dù sao trên đời này cũng chỉ có mẹ là người hiểu hắn
nhất.
“Buông cô ta ra.” Sắc mặt Hạ phu nhân hơi hơi có chút khó chịu.
“Mẹ đây là việc riêng của con, mẹ cũng đừng quản.” Đối với những lời nói của mẹ, hắn có chút chống đối mà đáp lại.
“Con là con trai của Dương tình ta, có chuyện gì mà người làm mẹ này không thể quản chứ?” Thanh âm của bà đột nhiên cao lên.
Hạ phu nhân tựa hồ đoán trước được phản ứng của con trai mình, bà tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, chính là khi nhìn thấy khuôn mặt có
chút tương tự với người đàn bà kia, tâm tình của bà đã không thể khống
chế được.
“Mẹ con chỉ muốn bắt lại nữ người hầu định chạy trốn trở về
thôi.” Hạ Thiên Triệu cũng không muốn vì chuyện này mà làm mẹ mình tức
giận nên hắn giải thích.
“Con là đang nói đến cô ta sao?” Ánh mắt của bà lại một lần
nữa nhìn về phía Hàn Nhất Nhất, ánh mặt trời chiếu rọi làm cho nốt ruồi
bên đuôi lông mày trái của cô tựa như là cái gai đâm vào lòng bà đau
nhức.
“Là ta cho cô ta rời đi đó.” Bà bổ sung nói.
“Vì sao?” Hạ Thiên Triệu khó hiểu hỏi .
“Bởi vì cô ta không xứng không đủ tư cách làm một người phó
quản gia, mẹ sẽ chuẩn bị cho con một phó quản gia khác.” Hạ phu nhân
tuyệt đối tự chủ mà đáp lại, lời nói cứng rắn không cho phép hắn cự
tuyệt.
“Thực xin lỗi mẹ!” Hạ Thiên Triệu nhìn về phía mẹ cũng kiên
quyết mà đáp lại, “Cô ta phải ở lại chờ đến khi con chán ghét mới có thể đi! Con nghĩ là mẹ hiểu con!”
Mẹ con tình thâm lúc đó lại đứng ở thế giằng cô, cục diện bế
tắc làm cho Hàn Nhất Nhất ngập tràn bất an, cô không muốn bởi vì bản
thân mình mà làm cho mẹ con bọn họ xích mích, mà lại không biết phải nói thế nào để giảm bớt căng thẳng của cục diện trước mắt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...