Tổng Tài Bá Đạo
Giấc mơ đẹp rồi cũng phải tỉnh lại. Thời điểm khi cô tỉnh lại, nhìn
thấy tất cả mới biết được chân tướng sự thật lại thêm đau khổ.
Uông Giai Trừng không ngờ Hạ Thiên Triệu sẽ mang cô đến chỗ
Hàn Nhất Nhất, là chị em tốt nhất của cô. Mấy ngày này cô ta đều không
liên lạc được với cô. Hóa ra cô lại ở trong này.
Cô kinh ngạc lộ vẻ không hiểu.
“Giai Trừng!” Hàn Nhất Nhất thấy cơ thể cô gái dán ở trước
ngực Hạ Thiên Triệu. Cô thế nào cũng không dám tin. Cảm xúc không tự
nhiên mà kêu tên của cô ta.
Hạ Thiên Triệu nhìn thấy hai người hóa ra sớm đã quen biết. Như thế có lẽ rất tốt. Trong lòng hắn xấu xa nghĩ.
“Nhất Nhất, sao cậu ại ử đây?” Men rượu lúc này đã vơi đi vài phần, nhưng bộ dáng cô ta vẫn là ngà ngà say.
“Giai Trừng, sao bạn uống nhiều như vậy?” Theo bản năng cô đi
lên trước đem thân thể của cô ta kéo vào mình. Thậm chí nhìn Hạ Thiên
Triệu bằng nửa con mắt.
Sự khinh bỉ của cô làm cho hắn càng thêm khẳng định cô gái tên Giai Trừng này ở trong lòng cô có vị trí quan trọng, bằng không cô sẽ
không căng thẳng như thế.
“Nhất Nhất, bạn đừng quản mình!” Cô ta ngà ngà say mà đẩy ra. Cô ta lại vô tình mà ngã vào trước ngực hắn.
“Hạ Thiên Triệu, anh quá đáng!” Hàn Nhất Nhất oán giận hắn.
Sâu trong mắt Hạ Thiên Triệu hiện lên một tia sắc lạh, không
chút nào để ý nói: ” Tôi quá đáng thế nào?” Thậm chí tay hắn so với vừa
rồi nhanh chóng mà ôm Uông Giai Trừng.
Hắn chinh là muốn kích thích cô gái chết tiệt này. Hắn muốn
nhìn cô rốt cuộc có thể lạnh nhạt tới mức nào. Vốn là muốn đổi một người đàn bà đến kích thích cô một chút, không nghĩ tới người đàn bà này vẫn
là người mà Hàn Nhất Nhất để ý. Xem ra tình huống so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn.
“Anh có cái gì không vừa lòng có thể nói với tôi. Nhưng anh
không thể làm hại bạn của tôi!” Trong mắt Hàn Nhất Nhất nghĩ Hạ Thiên
Triệu quá xấu, để khiến cô khuất phục không tiếc hy sinh người khác
“Hàn Nhất Nhất, cô nghĩ cô là ai?” Hạ Thiên Triệu vô tình mà đả kích lại.
Hàn Nhất Nhất cô có hơi chút tức giận.
“Đừng tự đề cao mình. Phải biết rằng cô không có mị lực gì.” Hắn càng thêm đắc ý.
“Cô ấy là bạn của tôi, anh không thể làm càn với cô ấy!” Hàn
Nhất Nhất đi lên trên muốn một lần nữa từ trên tay hắn đem Uông Giai
Trừng tới đoạt lấy.
Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, nguwfi bạn duy nhất cra cô, đó
chính là Uông Giai Trừng. Cô lại nhẫn tâm như thế nào nhìn Giai Trừng bị người đàn ông gian ác này mang vào chỗ chết chứ.
“Hàn Nhất Nhất, cô giỏi nhất muốn làm rõ ràng tình hình hai chúng ta
là hai bên tình nguyện mà cô cũng bằng lòng!” Hắn đứng ở một bên suy
nghĩ mà châm chọc cô.
“Giai Trừng, bạn tỉnh dậy! Mau tỉnh lại!” Thanh âm Hàn Nhất
Nhất tăng lớn, cô định làm cho Uông Giai Trừng từ giữa men say tỉnh táo
lại.
“Nhất Nhất mình đau đầu, mình muốn nghỉ ngơi!” Uông Giai Trừng dường như hơi lộ vẻ xúc động nhìn Nhất Nhất. Bộ dạng cô khẩn trương
biết cô là thật lòng quan tâm người của cô ta.
” Được. Mình lập tức mang bạn đi!” Lúc này cô cũng không biết
mình không nên lớn như vậy, sức lực vậy mà một phát liền đẩy Hạ Thiên
Triệu ra.
Hạ Thiên Triệu cũng không làm khó cô. Hắn muốn nhìn cô gái này một chút, rốt cuộc cô phải làm gì, tại sao cô gái này căng thẳng như
vậy? Hai cô có quan hệ gì? Những thứ đó đều đợi đi điều tra cô một phen.
Cô cẩn thận mà đem Uông Giai Trừng đặt ở trên sô pha, nhanh
chóng mang tới một chậu nước lạnh. Sau đó dùng khăn mặt phủ ở trán của
cô ta.
Bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng mà đặt tại thái dương của cô ta
“Có dễ chịu hay không?” Thanh âm Hàn Nhất Nhất thấp nhẹ nhàng, thậm chí mang theo một chút dịu dàng.
Hạ Thiên Triệu có chút ảo giác. Cô gái này thật sự chính là người đàn bà lạnh như băng kia sao?
Cô quan tâm mà chăm sóc nhỏ nhặt. Trong lòng Hạ Thiên Triệu có chút dấu vết không thể xóa đi, tựa như lãnh đạm lại tựa như sâu sắc
thoảng qua nhưng không thể lái đi được
Hắn giống như chưa bao giờ biết qua một người tên là Hàn Nhất Nhất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...