Tổng Tài Bá Đạo
Uông gia.
Phu nhân đây là trà hoa cúc đường đỏ mà ngài muốn. Năm tháng
lưu lại trên mặt bà nhiều hơn chính là tang thương, mà quần áo có đơn
giản cũng không thể che giấu đi sự thật trước đây bà từng rất xinh đẹp.
“Phốc” Đại phu nhân của Uông gia hung hăng đặt ly trà lên bàn giận dữ nói: “Vị khó ăn như vậy, có phải ngươi đang cảm thấy mấy năm
nay hầu hạ ta đến giờ không thể kiên nhẫn được nữa không?”
“Ba” một tiếng vang lên sau đó. Khuôn mặt của người phụ nữ kia đã sớm một mảnh đỏ ửng.
“Phu nhân, không có, mấy năm nay Tiểu Tình vẫn ghi nhớ đại ân
đại đức của đại phu nhân, cả đời không dám quên.” Bà ta lấy tay ôm mặt,
hèn mọn nói, cũng bởi vì sự hèn mọn của bà mà càng ngày bà càng mất đi
dung nahn xinh đẹp.
“Đừng tưởng rằng, con gái của cô có thể vào đại học F mà có thể cho
rằng chính mình bay lên cao, ở Uông gia cô hẳn hẳn là hiểu được thân
phận của chính mình.” Uông phu nhân âm lãnh nói.
Người đàn bà kia đứng ở một bên cúi đầu ngay cả mạnh miệng
cũng không dám nói, bà ta là nhị phu nhân của Uông gia, mẹ của Uông Giai Trừng.
Một màn này bị Uông Giai Trừng đi từ trên lầu xuống nhìn thấy
hết, cô nhìn thấy cảnh này cảm giác là vô cùng chán ghét, nhìn thấy vậy
tay cô ta nắm chặt lại.
“Phu nhân, Tiểu Tình vĩnh viễn đều là người mà ngài mua về,
tôi biết thân phận của mình, tôi lập tức đi đổi một ly trà khác.” Uông
nhị phu nhân khúm núm nâng ly trà lên lập tức xoay người sang chỗ khác
Uông phu nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn bóng dáng của bà, khóe
miệng là một nụ cười châm chọc, ca sĩ từng oanh oanh liệt liệt một thời
từ Canada đến Trung Quốc, hiện giờ cũng có bộ dáng như thế mà thôi.
Uông Giai Trừng nhìn thấy bóng dáng của mẹ trong lòng một mảnh thê lương,c ô khát vọng thay đổi cuộc sống hiện tại, chính là cô hiểu
được cô có lựa chọn sao?
———————————————————————————————————————
Ánh đèn chồng chất chiếu lên người một đôi nam nữ.
Trong sân nhảy cả nam lẫn nữ đùe đang điên cuồng mà vặn vẹo
thân tểh chính mình theo điệu nhạc, càng nhiều hơn chính là những thân
thể lõa lồ ẩn hiện như muốn phát tiết ngay lập tức.
Tại một góc tối hơn, Uông Giai Trừng hết một ly lại một ly
uống hết và nhìn đám người đang vặn vẹo cùng với hơi thở ái muội kia,
chính đó làm cho cô cảm thấy cô đang còn sống.
Có một người đàn ông đi tới, một thân toàn mùi rượu.
“Tiểu thư lại uống một ly!” Tay hắn thực tự nhiên mà khoát lê trên vai của cô.
“Tránh ra!” Uông Giai Trừng gầm nhẹ, ngay cả xem cũng không thèm liếc hắn một cái.
“Cô nàng này có cá tính.” Tay người đàn ông không buông ra,
ngược lại lại càng ôm chặt hơn, mà nhìn thấy những thân thể lõa lồ bên
kia thì càng thêm nhộn nhạo.
“Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra!” Uông Giai Trừng lớn tiếng lại lập lại một lần.
“Đến nơi này chơi còn giả bộ cái gì?” Người đàn ông khói chịu đáp lại một câu, nhưng mà cũng vẫn tách ra khỏi cô ta, hắn đến đây để
giải trí chứ không phải chuốc thêm phiền.
Một ly tiếp một ly để mua say, Uông Giai Trừng tựa hồ đã quên chính mình là ai?
Một trận lại một trận ghê tởm theo dạ dày tràn ra, khiến cho
cơ thể cô ta quay cuồng, từng bước một hướng tới phía toilet mà chạy.
Tất cả trong mắt cô đều trở nên mơ hồ không chịu nổ
Cô giống như đụng vào cái gì, còn chưa phản ứng lại cô đã liền ngã trên mặt đất, cô chỉ cảm thấy tất cả ủy khuất nảy lên trong lòng đã biến thành nước mắt xông ra hốc mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...