Tổng Tài Bá Đạo
Thanh âm rên rỉ mơ hồ khiến cho Hàn Nhất Nhất từ trước đến nay khó ngủ bừng tỉnh dậy.
Do căn nhà
trệt nhỏ, về phần hiệu quả cách âm thì càng không phải nói nữa. Một
phòng hơi lớn một chút, gian phòng có tấm ván gỗ ngăn cách ra làm hai.
Trong phòng Hàn Nhất Nhất liền hiện ra chiếc giường nhỏ cùng một cái bàn học nhỏ.
“Đừng như vậy, Chí Viễn.” Hàn Phong mang theo hơi thở dốc, thanh âm hạ xuống rất thấp, rất thấp.
“A Phong
mấy năm nay anh nợ em nhiều lắm, anh phải giống như . . . giống như . . . trả lại cho em.” Trong bóng đêm, bọn họ không nhìn thấy mặt nhau, nhìn
không ra hắn ta là không thật lòng. Một bàn tay hắn ta ở nơi tròn trịa
của nàng dùng sức mà xoa nắn.
Hắn ta gọi
“A Phong” . Trong lòng của nàng lại trào ra một trận ấm áp. Loại ấm áp
này chỉ có ở thời điểm vừa mới biết nàng mới có. Nàng ngượng ngùng cúi
đầu. Hắn ta gọi nàng “A Phong” nhẹ nhàng mà kéo nàng ôm vào lòng.
Cái miệng
của hắn ta gặm cắn du đãng qua lại đầu lưỡi màu hồng của nàng. Hắn ta
biết tất cả thanh âm này hắn ta nói ra không chỉ có một mình Hàn Phong
biết.
“Vâng.” Hàn Phong hạ thấp thanh âm của chính mình. Chính là Hàn Chí Viễn lại khiến
thân thể của nàng ta bán đứng thanh âm của nàng. Nàng cũng là một người
phụ nữ, nàng cũng sẽ có nhu cầu của chính mình. Rất nhiều rất nhiều năm
rồi cũng đều không có được yêu thương qua. Bởi vì người đàn ông đó trừ
bỏ chiếm giữ thân thể của nàng, cái gì cũng sẽ không có.
Mà giờ phút này, sau khi Hàn Chí Viễn nói xong, những lời đó khiến cho thân thể của nàng nhịn không được mà run rẩy, giống như trở về thời điểm còn trẻ.
“A Phong
anh thích em, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?” Thanh âm của hắn không ngừng nỉ non ở mỗi một chỗ mà hôn lên đó.
“Chí Viễn,
Chĩ Viễn!” Tâm tình Hàn Phong dâng lên kích động nàng chờ đợi ngày này,
trông mong ngày này, trông mong mười mấy năm, cuối cùng chờ đến đây mà
nàng lại quên mất không nghĩ tại sao người đàn ông này từ khoảng cách
con người đến ầm thú lại có thể biến đổi nhanh như vậy, mà giờ đây
khoảng cách từ cầm thú đến con người cũng nhanh như thế? Hơn nữa còn
nhanh đến mức không có đấu hiệu gì.
“Anh muốn
em, anh muốn em, muốn em, muốn em, muốn em.” Hắn ta cắn tai của nàng,
dùng lời nói ám muội đem nàng đặt ở dưới thân mình mà trong đầu hiện lên hình bóng Hàn Nhất Nhất khi tắm rửa. Bóng dáng Hàn Phong tựa như tay
hắn đang lướt qua thân thể mang theo hương thơm xử nữ của Hàn Nhất Nhất
kia. Cứ như vậy thân thể hắn ta tựa như tràn ngập ham muốn cùng sức lực.
Trong bóng
đêm khuôn mặt Hàn Phong một mảng ửng đỏ, chưa khi nào thì nghe nói qua
như vậy. Tuy rằng sớm qua tuổi thiếu nữ ngượng ngùng nhưng nàng vẫn là
không nhịn được mà gục mặt vào gối đầu.
Hàn Nhất
Nhất dùng chăn bịt kín đầu mình, hai tay bịt tai. Âm thanh bên cạnh mới
không còn truyền lại đến tai của cô. Nhưng là mơ hồ phát ra tiếng vang
lại làm cho cô vô cùng không thể thích ứng.
Cô chán
ghét thanh âm như vậy, chán ghét mẹ bị khi dễ, cứ việc không có nghe đến tiếng kêu âm ỉ mẹ bị thương tổn. Nhưng này một tiếng lại một tiếng,
thanh âm từ miệng trầm bổng đi ra phản cảm lại làm cho cô vô cùng chán
ghét. Thậm chí bắt đầu chán ghét mẹ. Tại sao phải như thế chứ?
Cô cho rằng những ngày như vậy sẽ không còn lâu lắm. Đến khi cô có thể vào đại học, hết thảy sẽ đều tốt lên, cô đem giấy nhét vào lỗ tai của chính mình,
dùng chăn che đầu mình, nói tất cả sẽ qua đi rất nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...