Edit: Đô Rê Mun
Beta: Pingki
“Hạ thiếu, anh khẳng định hiện tại sẽ quay về thành phố F sao?” A Toàn
một bên căng thẳng hỏi, phải biết rằng bốn năm qua, Hạ thiếu chưa về qua nhà lấy một lần nào, người Hạ gia thỉnh thoảng cũng qua bên này gặp
hắn, nhưng những người đến đây cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy
mặt Hàn Nhất Nhất.
Từ sau khi Hạ thiếu nhận được một cuộc điện
thoại bất ngờ hơn hai tiếng trước, đột nhiên quyết định muốn quay về
thành phố F ngay, hơn nữa còn gập gáp đến mức không kịp đợi mà bắt hắn
đi chuẩn bị phi cơ riêng.
“Ngay lập tức, lập tức!” Hạ thiếu nóng lòng mà cấp bách.
Bốn năm, cho dù mối làm ăn lần trước ở ngay thành phố F, hắn cũng không dám quay về Hạ gia, bởi vì hắn sợ nhìn thấy Hàn Nhất Nhất, sau khi nhìn thấy cô, hắn càng sợ chính mình không thể kiềm chế được, từng ngày từng đêm thương nhớ, bức hắn như chặt đứt hơi thở của hắn vậy.
Thời còn trẻ, hắn từng cười nhạo Trữ Dịch si tình với một người phụ nữ, khi
hắn nhìn thấy hai người anh em tốt nhất của mình là Trữ Dịch cùng Thân
Tử Duệ vì tranh đoạt một người phụ nữ mà ra tay với nhau, hắn cảm thấy
bọn họ thật nực cười, việc đem một người phụ nữ ra cưng chiều như thế
đối với hắn mà nói quả thực là không có khả năng.
Thế nhưng sau khi hắn gặp được Hàn Nhất Nhất, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, hắn mới hiểu được, nhiều năm như vậy, hắn không biết quý trọng tình cảm chẳng
qua là bởi vì hắn còn chưa gặp được một nửa kia của mình, một khi gặp
được rồi, liền chính là vạn kiếp bất phục.
“Nhất Nhất… Nhất
Nhất…” Trong lòng hắn một lần lại một lần gọi tên của cô, hắn muốn gặp
cô, hắn muốn nhìn thấy cô ngay lúc này, nói cho cô biết, hắn có bao
nhiêu nhớ cô.
..........................................................
Hàn Nhất Nhất ngồi ở trong vườn nhỏ, bàn tay gõ bàn phím không ngừng
vang lên tiếng lách cách, nghiêm túc như vậy, chăm chú như vậy.
Tiểu Bạch ngồi xổm ở dưới chân của cô, đột nhiên không hiểu sao lại sủa loạn cả lên.
“Tiểu Bạch, nghe lời! Đừng ầm ĩ nữa!” Hàn Nhất Nhất khẽ nói, ánh mắt lại vẫn như trước không rời màn hình máy tính.
“Gâu… Gâu…” Tiểu Bạch cũng không nghe lời cô, kêu to như trước, thậm chí còn càng ngày càng lớn hơn.
Hàn Nhất Nhất bất đắc dĩ, đành phải nhìn về phía Tiểu Bạch sủa loạn,
nhưng chỉ vô tình liếc mắt một cái, toàn thân cô liền cứng đờ, hắn đứng
cách cô chỉ hơn một thước, còn đang đi về phía cô bên này.
“Em
có phải đang nằm mơ hay không? Có phải đang hoa mắt hay không? Phải
chăng vì quá nhập tâm vào bài viết của mình nên mới thế này?” Hàn Nhất
Nhất không ngừng suy nghĩ, cô sợ chỉ là ảo giác, cô cũng càng tin là ảo
giác, bởi vì chuyện như thế này không phải chỉ mới xảy ra một, hai lần,
mỗi lần cô kinh hỉ mà chạy đến, nhưng cuối cùng lại phát hiện không có
bất cứ một thứ gì.
Thế nhưng, tại sao? Giờ phút này cô lại cảm giác rõ ràng như thế, hắn từng bước một tới gần cô.
Cô trợn tròn đôi mắt ngập đầy nghi hoặc, cô còn không kịp suy nghĩ
nhiều, thân thể đã bị một vòng tay mạnh mẽ mà hữu lực ôm vào lòng, hung
hăng siết chặt.
“Đây là sự thật sao?” Cô cúi đầu nói khẽ.
“Đồ ngốc, đây là sự thật, đây là sự thật!” Hạ Thiên Triệu dùng sức cắn bả vai của cô.
“A… Đau…” Hàn Nhất Nhất bản năng hét lớn.
Vốn dĩ chỉ là tiếng kêu to vô tình thốt ra, lại làm cho vật biểu tượng
nam giới của người nào đó bị đè nén quá lâu ngày trong nháy mắt trướng
đại, hắn bất chấp tất cả, một phen bế Hàn Nhất Nhất lên.
“A… Anh điên rồi… Mau buông em xuống!” Hàn Nhất Nhất sợ hãi kêu kên
Hạ Thiên Triệu lại cười lớn ôm lấy cô một hơi chạy như điên, mà Hạ gia hôm nay không hiểu sao lại trở nên yên tĩnh vô cùng.
Thẳng một mạch, Hạ Thiên Triệu chạy như điên tới cửa, đẩy cửa phòng ra, bá đạo đem cô ném ở trên giường, như sói đói nhảy lên cùng.
“Anh là ai? Anh tại sao lại xuất hiện ở trong này?” Hàn Nhất Nhất bị mọi thứ bất ngờ này hoàn toàn mất phương hướng, chỉ cảm thấy mọi chuyện quá mức nhanh chóng.
“Trước tiên đừng hỏi anh là ai?” Hắn khẽ nói, hô hấp nặng nề nóng bỏng, khiến gương mặt cô cũng ửng hồng.
Hắn bá đạo hôn lên môi cô, đem toàn bộ lời của cô nuốt vào trong bụng, dùng sức mút vào hương thơm của Nhất Nhất.
“Ưm… ưm…” Hai tay Hàn Nhất Nhất dùng sức đấm thùm thụp vào ngực hắn,
lại bị một thân thể cứng như thép kìm chặt, một chút cũng không nhúc
nhích được.
“Nói cho tôi biết, anh là ai?” Hàn Nhất Nhất thở
hổn hển, vận hết sức ôm lấy đầu của hắn, không cho hắn hôn tiếp. Nhìn
thấy khuôn mặt quen thuộc này, nhưng cô không thể tin được.
“Đồ ngốc! Em thực đúng là một cái đầu heo đại ngốc!” Đầu của hắn đột nhiên dùng sức cụng mạnh vào trán cô.
Hàn Nhất Nhất chỉ cảm thấy một trận choáng váng, trước mặt hiện lên vô
số sao vàng lấp lánh, ngay tiếp theo, thân thể của cô hoàn toàn trầm
luân dưới thân hắn, một lần lại một lần bị đòi lấy.
“A… Không
muốn nữa…” Sắc mặt Hàn Nhất Nhất thẹn thùng, khẽ nói mà cầu xin tha thứ, đây đã là lần thứ tư, hắn dường như không hề muốn dừng lại, hết lần này đến lần khác muốn cô.
“Mấy năm nay, em nợ anh, anh phải đòi
lại, anh muốn em… còn muốn nữa…” Thân thể hắn tựa như không biết mệt
mỏi, càn rỡ mà khao cầu.
“Thiên Triệu, chúng ta có phải điên
rồi hay không?” Hàn Nhất Nhất nhìn người đàn ông ở trên người cô ngay
tại giờ phút này, cô cảm giác có lẽ mình hẳn là đang ở trong mộng đi,
chỉ có ở trong mộng mới có thể xuất hiện chuyện như vậy.
“Em, có nhớ anh không?” Hạ Thiên Triệu cắn vành tai của cô, dùng đầu cọ xát lên cổ cô.
“Thiên Triệu… Thiên Triệu… Chúng ta đã nói…”Hàn Nhất Nhất nâng đầu của hắn lên, hy vọng hắn có thể tỉnh táo một chút.
“Biết tại sao hôm nay Hạ gia lại yên tĩnh như vậy không?” Hạ Thiên Triệu búng nhẹ lên chóp mũi của cô.
Hàn Nhất Nhất quả thật cảm thấy có chút bất ngờ, Hạ Trảm Bằng mấy giờ
trước đột nhiên nói muốn đi thăm người bạn cũ, mang theo Hạ Chính Dương
cùng mấy người hầu, còn mấy người hầu khác cũng không biết chạy đi đâu.
“Bởi vì là anh sắp xếp, cha biết anh muốn trở về, ông liền lập tức đồng ý cho chúng ta không gian riêng!” Hạ Thiên Triệu cười xấu xa nhìn cô,
mãi đến giờ phút này, hắn cũng hiểu được hất thảy những chuyện này tựa
như trong mộng, mà hắn hết lần này đến lần khác muốn cô, hắn vẫn chưa
định thần lại được, dường như sợ hãi giây tiếp theo cô sẽ biến mất
không chút dấu vết gì.
“Ba ba sao có thể đáp ứng cho anh chứ?” Trong lòng Hàn Nhất Nhất rất hiểu, nếu ba không phản đối hai người thì
lúc trước ông ấy tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng mình ra để ép họ.
“Việc này …” Hắn nhìn cô, vỗ về mặt của cô: “Nhất Nhất, anh thật sự rất nhớ em!”
“Không, anh không nên quyến rũ em…” Hàn Nhất Nhất vội vàng nhắm mắt lại. Nhưng tim đập lại đang đập loạn nhịp liên hồi.
“Anh muốn em mở mắt ra, nhìn anh!” Hạ Thiên Triệu ra lệnh nói.
“Không……” Cô từ từ nhắm hai mắt, cự tuyệt hắn.
“Vậy thì anh sẽ đi!” Hắn đột nhiên thốt ra một thanh âm bi thương, sau
đó thân thể hắn từ trong thân thể cô rời đi, muốn đứng dậy.
“Không… Không được…” Hàn Nhất Nhất mở bừng mắt ra, cho dù là đi, cũng phải để cô nhìn hắn cho thoả mắt đã.
“Anh biết em sẽ luyến tiếc anh mà!” Hắnn lại đem cô ôm vào trong ngực mình.
“Hạ Thiên Triệu, anh là đồ khốn!” Cô dùng sức đẩy hắn ra, đột nhiên lớn tiếng khóc oà.
“Nhất Nhất…” Hắn gắt gao ôm cô. “Đừng khóc, sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, chúng ta vĩnh viễn cũng không xa nhau!”
“Không thể nào!”
“Đồ ngốc, anh trở về chính là muốn nói cho em, anh không đi, hơn nữa ba ba cũng sẽ chấp nhận hai chúng ta kết hôn!” Hạ Thiên Triệu ở trên miệng cô đang mở lớn dùng sức mút vào.
Hàn Nhất Nhất kinh ngạc, nhéo mạnh hắn một cái “Mau nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Nhất Nhất nhạy cảm phát hiện ra trong này nhất định có uẩn khúc gì.
“Được rồi, anh không giày vò em nữa, lập tức nói cho em đây!” Hắn dán
chặt vào cô, ở bên tai cô nói: “Thực ra, chúng ta không phải anh em!”
Hàn Nhất Nhất sau khi nghe nói lại một lần nữa kinh ngạc há hốc miệng.
“Nhìn em kìa, anh nói chính là sự thật, anh vốn không phải con ruột của ba, anh chỉ là một cô nhi mà mẹ đã ôm từ trong cô nhi viện về!”
Nhìn thấy cô không muốn tin như trước, Hạ Thiên Triệu đành phải đem chuyện mấy cuộc điện thoại kia ra nói cho cô.
Lúc đầu, ở hơn ba mưới năm trước, Hạ phu nhân đang còn trẻ, bà mang
thai đứa con đầu, thời điểm cách ngày sinh dự tính chỉ còn hai tháng, vì Hạ Trảm Bằng với người trong bang có xung đột, sợ nguy hiểm cho vợ con, liền lén lút đưa Hạ phu nhân đáp máy bay đi tìm nương tựa ở chỗ em của
Hạ phu nhân lúc ấy đang du học ở Anh Quốc.
Tất cả hành động rất kín đáo, mọi việc đều rất thuận lợi, ngày thứ mười ở Anh Quốc, Hạ phu
nhân không may bị ngã từ trên lầu xuống, đứa nhỏ chết trong bụng, mà bà
cũng suốt đời không thể có con được nữa.
Nhưng Hạ phu nhân giấu diếm tất cả chuyện này, bởi vì bà biết nếu không có đứa nhỏ kia, tương
lai ở Hạ gia tuyệt đối không thể nào mà sống yên thân được, Hạ lão phu
nhân tuyệt đối sẽ không cho phép Hạ gia không có con cháu nối dõi.
Cũng chính tại thời điểm ấy, Hạ phu nhân mua chuộc được bác sĩ, làm
bụng giả lớn như cũ, sau đó ra lệnh cho em gái bí mật tìm kiếm bé trai
tin cậy, cùng lúc, một người Trung Quốc cùng học với em gái Hạ phu nhân
chưa kết hôn đã sinh ra một đứa bé trai Trung Quốc, nhưng không có khả
năng nuôi nấng đành giao cho cô nhi viện, em gái Hạ phu nhân nhân cơ hội bế đứa nhỏ từ cô nhi viện rồi rời đi.
Bí mật này, em gái Hạ
phu nhân vẫn giúp bà giữ, cho dù Hạ phu nhân qua đời, bà cũng chưa từng
nói ra, bởi vì bà cảm thấy áy náy với bạn học, đó là người bạn tốt của
bà, đến khi người bạn học kia qua đời, bà mới biết được người bạn học
vẫn nhớ mãi không quên đứa bé mà mình đã vứt bỏ kia, cho nên bà quyết
định bảo Thiên Triệu đến gặp bày ấy, bà quyết định đó là nói ra sự thật
………………………………………………………………………………….
Hàn Nhất Nhất sau khi nghe xong, vận sức mạnh mẽ ấn Hạ Thiên Triệu
xuống, chủ động hôn lên, nhiệt tình mà mãnh liệt dán chặt vào hắn, hai
tay gắt gao ôm chặt lấy thân thể Hạ Thiên Triệu.
Hạ Thiên Triệu cố gắng phối hợp với cô, lần đầu tiên cô chủ động với hắn, đặt hắn ở
dưới người, dùng hành động của chính mình nói cho hắn biết, mấy năm nay, cô nhớ hắn, nhớ tất cả mọi thứ về hắn.
Một trường ca tình yêu hạnh phúc, từ đây mà kéo dài mãi mãi….
-----------TOÀN VĂN HOÀN----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...