Biệt thự Hạ gia
Uông Giai Trừng ôm Hạ Chính Dương, cùng thằng bé ăn sáng, trên mặt cô
ta lộ ra nét thanh thản của người làm mẹ, một chút cũng nhìn không ra,
ngay tại một tiếng đồng hồ trước đó thôi, nội tâm của cô ta mới bị đả
kích nặng nề.
“Mẹ, buổi tối hôm nay con muốn mẹ kể cho con nghe chuyện cổ tích về công chúa bạch tuyết cùng hoàng tử cơ”. Chính Dương
chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, làm nũng nói.
“Chỉ cần Chính
Dương ngoan, mẹ sẽ kể cho con nghe” Nàng kiên nhẫn nói, sau đó nở ra một nụ cười ngọt ngào, nhìn thế nào cũng thấy hình tượng của một người mẹ
tốt.
Lúc này, Uông Giai Vi đi vào cửa, thét to một tiếng.
Uông Giai Trừng gặp lại ả, cũng không thèm để ý tới, vẫn tiếp tục chơi đùa cùng Hạ Chính Dương.
“Tao có chuyện này muốn nói với mày, nếu mày không sợ bẽ mặt thì cứ đem theo thằng nhóc này đi cùng, có điều tao cảm thấy mày tốt nhất là nên
nói chuyện một mình với tao thôi.” Uông Giai Vi mở miệng nói.
“Cô lại muốn giở trò gì nữa?” Uông Giai Trừng lạnh lùng nói.
“Tao thì có thể giở trò gì được chứ? Con người làm việc gì ấy mà, tính
đi tính lại thế nào cũng không bằng trời tính, cho nên nếu không muốn
người ta biết, thì cũng đừng có làm” Uông Giai Vi vừa đắc ý cười, vừa
kéo ghế dựa ra, thoải mái mà ngồi xuống.
Uông Giai Trừng thở hắt ra một hơi, lớn tiếng mà kêu lên: “Chị Tần, mang Chính Dương ra ngoài đi chơi đi”
Chị Tần nghe lệnh mà dẫn Chính Dương ra ngoài chơi, hơn nữa đem cửa
đóng lại cho hai người bọn họ một không gian riêng tư mà nói chuyện.
“Nói đi, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?” Uông Giai Trừng thấy trong phòng chỉ còn lại hai người, liền trực tiếp mở miệng hỏi, chuyện giữa hai
người bọn họ cũng cần phải có một cái kết thúc.
“Xem ra mày
tính toán cũng không tệ lắm? Tối hôm qua có phải là thoải mái lắm
không?” Uông Giai Vi cười xấu xa mà nhìn cô ta, bình thường xem cô ta là một bộ dáng nghiêm túc, thì ra lại cũng có lúc phóng đãng như vậy, hai
huynh đệanh em ruột cũng không buông tha, người đàn bà này thật đúng là
không đơn giản.
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?” Uông Giai Trừng có chút chột dạ mà đáp lời.
“Còn giả bộ cái gì nữa, ở trước mặt tao, mày có cần thiết làm như thế
không? Đã lâu như vậy không có đàn ông chạm vào người, tối hôm qua chắc
chắn là sung sướng lắm nhỉ, mày xem lại mày đi, ngay cả thần sắc cũng đỏ hồng.” Uông Giai Vi tiếp tục châm chọc cô ta.
“Uông Giai Vi,
cô muốn nói cái gì thì nói đi, đừng ở chỗ này bới móc đâm chọc, tôi
không có tâm tình cũng không có thời gian” Uông Giai Trừng lạnh lùng
nói.
“Được, vậy tao nói thẳng, tao muốn mày cùng Thiên Cơ ly
hôn! Ta muốn mày biến khỏi Hạ gia” Uông giai Vi đem tính toán của mình
nói ra.
“Nực cười, tôi là người vợ mà Hạ Thiên Cơ cưới hỏi đàng hoàng, cô nếu đặt vào thời cổ đại thì còn được là thiếp, còn ở thời
điểm này, một danh phận cũng không có, cùng lắm cũng chỉ là một vật để
người ta phát tiết lúc cần thôi.” Trong đôi mắt to của Uông Giai Trừng
loé lên một tia sắc lạnh độc ác.
“Uông Giai Trừng, mày bây giờ
cứ đắc ý đi, tao xem mày còn được vậy đến bao giờ.” Uông Giai Vi biến
sắc: “Đừng quên, trong thời cổ đại vẫn là tiểu thiếp được sủng ái hơn
chính thất, thiếp lật đổ chính thất cũng không phải là chuyện xưa nay
chưa từng có, mà mày, hiện tại cũng chính là chính thất sắp bị tao hất
cẳng”
“Chỉ dựa vào cô thôi sao, Uông Giai Vi? Cô thì có cái khả năng gì mà đòi hất cẳng được tôi?” Uông Giai Trừng cười khẩy nói, sáng
sớm đã phải chịu nhục nhã, giờ thật muốn đem tất cả mà phát tiết lên
trên người Uông Giai Vi, cô ta tiếp tục cười khẩy, đắc ý nói với ả ta:
“Cô có biết thân phận hiện giờ của cô là gì hay không?”
“Hừ! Đợi lát nữa tao sẽ nói cho mày biết thân phận của tao là gì.” Ả không chịu yếu thế mà đáp trả.
“ Tôi thấy cô vẫn là không biết rõ tình huống thế nào, tôi nói cho cô
biết, cô chết tâm đi là vừa.” Uông Giai Trừng từng bước tới gần ả ta:
“Cô chính là một con kiến trên tay tôi, tôi lúc nào cũng có thể bóp chết cô, trong lúc tôi còn chưa nghĩ tới bóp chết cô thì cô tốt nhất nên cút khỏi Hạ gia, bằng không, tôi có thể khiến cô chết già ở nơi này.”
Cô ta nghiến răng, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc lạnh hung ác
“Ai là con kiến trên tay ai, còn không biết trước đâu.” Uông Giai Vi
không chút nào e ngại, nếu không có chuyện tối hôm qua, có lẽ ả đã tin
tưởng lời Giai Trừng, nhưng hôm nay thì đừng hòng.
Nói xong, ả dương tay vứt ra mấy tấm ảnh chụp ra trước mặt Uông Giai Trừng, hừ lạnh nói: “Tự mày xem đi. Đồ đàn bà ti tiện”
Uông Giai Trừng mắt lạnh nhìn ả, sau đó vươn tay cầm lấy tấm ảnh chụp.
Đến lúc chạm vào tấm ảnh, sắc mặt cô ta chậm rãi mà biến hóa, khuôn mặt vặn vẹo làm cho vẻ xinh đẹp của cô ta giảm bớt mấy phần.
“Thế
nào? Nhìn thấy mấy thứ này có phải là nhớ tới chuyện đêm hôm qua không,
Uông Giai Trừng, mày cũng to gan lắm, cư nhiên dám đi quyến rũ anh rể
của mình, mày có biết không, chuyện này mà bị phát giác cô ở Hạ gia sẽ
thật sự rất thê thảm đó.” Uông Giai Vi đắc ý nhìn biểu tình trên mặt
Uông Giai Trừng.
“Cô theo dõi tôi?” Mặt của Uông Giai Trừng vì phẫn nộ mà càng trở nên vặn vẹo.
“Tao chẳng qua chỉ là đúng dịp, nếu tao mà biết mày có loại tâm tư này, đáng ra nên theo dõi mày từ sớm mới đúng. Không chừng tao đã bỏ qua rất nhiều cảnh hay ngày trước, aizz, thật là tiếc nuối.” Uông Giai Vi thở
dài mà lắc lắc đầu, một bộ đáng tiếc.
“Đừng quên, đoạn ghi âm kia của cô tôi vẫn còn giữ” Uông Giai Trừng bình tĩnh mà nói.
“Tấm ảnh chụp của cô so với đoạn ghi âm kia còn quý giá hơn nhiều.”
Uông Giai Vi đã chuẩn bị tâm lý tốt, cùng lắm việc này là ai cũng không
lấy được của Hạ gia phân tiền nào.
Ả chiếm không được thứ gì, dù có phải huỷ đi thì cũng không muốn nhìn Uông Giai Trừng có được.
“Cô rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Tao nói, tao muốn mày biến khỏi Hạ gia, ly hôn với Thiên Cơ, nhưng tao sẽ không bạc đãi mày, tiền tài cơm áo mày khỏi phải lo, con của mày tao cũng sẽ giúp mày mà chăm sóc thật tốt.” Uông Giai Vi cũng đã nghĩ
thông, ả cùng Hạ Thiên Cơ chính là không có khả năng có con nữa, mà Hạ
Chính Dương vừa lúc có thể để ả lợi dụng, nhờ nó ả có thể ổn định địa vị ở Hạ gia, danh khí , tiền tài cả đời cũng xài không hết.
“Cô
đừng nằm mơ nữa, tôi sẽ không đáp ứng cô.” Uông Giai Trừng cắn răng oán
hận mà nói, tính toán này, cô ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.
“Mày có thể không đồng ý, nhưng mày không có khả năng ngăn cản tao đem
hình ảnh này đưa cho Hạ Băng, Hạ Vũ, còn có cả Hạ lão gia nữa, rồi Hàn
Nhất Nhất. Tao nghĩ mấy người đó khi nhìn thấy ảnh chụp này, không đời
nào dễ dàng tha thứ cho mày, đặc biệt là với tính tình của Hạ Băng, tao
nghĩ mày cũng biết rồi.” Nói xong, ả liền lạnh lùng mà cười ra tiếng.
“Cô.........” Uông Giai Trừng bị ả làm cho không còn lời nào để nói.
“Có phải sợ hãi rồi hay không? Tao nghĩ Hạ gia tuyệt đối sẽ không cho
phép chuyện mày đi quyến rũ người đàn ông Hạ gia khác trong khi chồng
mình thì đang nằm ở trên giường bệnh, mày lại nhanh như thế chịu không
nổi cô đơn, xuống tay đối với anh rể mình, đây là cái hạng vô sỉ gì
vậy? Hạ gia sao có thể cho phép mày làm dâu trong nhà?”
Uông
Giai Trừng trong lòng hiểu rõ, loại chuyện này nếu người khác không biết thì coi như không có gì, nhưng đã biết được thì khó lòng mà còn mặt mũi nào, hơn nữa bốn phía đều bị ả vây chặt, muốn người Hạ Gia không biết
chính là không có khả năng.
Uông Giai Trừng trong lòng hiểu rất rõ ràng, việc này một khi cho Hạ Băng và Hạ vũ biết, hai người kia
nhúng tay vào, Hạ Băng luôn ghét cô, đối với cô người chị dâu này luôn
không thuận mắt, chính là ngại cô có chỗ dựa là Chính Dương, bình thường cũng không phạm qua sai lầm gì lớn, nên không làm gì được cô, chỉ chờ
cô để lộ ra yếu điểm nào, Hạ Băng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cơ
hội.
Nhìn thấy Uông Giai Trừng không nói lời nào, Uông Giai Vi
chậm rãi nói: “ Kỳ thật nếu mày chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn, mày sẽ
có rất nhiều ưu đãi, tài sản tao sẽ cho mày thêm một ít, hơn nữa thanh
danh của mày tao cũng sẽ bảo toàn, tuy rằng đôi ta quan hệ không tốt,
nhưng con của mày tao nhất định sẽ yêu thương chăm sóc.’
“Uông
Giai Vi, cô cho tôi thời gian, để tôi suy nghĩ cho tốt đã, sau đó sẽ đưa cô câu trả lời thuyết phục” Uông Giai Trừng ngắt lời ả ta, bình tĩnh mà nói.
“Thời gian của tao không nhiều đâu, mày nghĩ cho kĩ đi”
Uông Giai Vi vỗ về ngón tay, buồn bực nói, nhưng trong lòng lại vui như
nở hoa rồi.
“Cho tôi ba ngày, dù sao ảnh chụp cũng trên tay cô, cô sợ cái gì chứ?”
“Được, ba ngày. Đến lúc đó nếu mày không đồng ý, như vậy đừng trách tao không khách khí!” Uông Giai Vi đứng lên, sau khi nói xong tao nhã mà
xoay người rời đi.
................................................................................................................................................................................................................ Ngay tại giây tiếp theo, Uông Giai Trừng nhận được điện thoại từ Uông gia gọi đến, nói mẹ của cô ta đã tự sát.
Cô ta nắm chặt điện thoại giống như đột nhiên bị chặt đứt một thứ gì đó trong người, hai mắt mờ mịt mà nhìn khoảng không phía trước, như thế
nào cũng không muốn tin rằng mẹ đã chết.
Thời điểm cô ta về tới Uông Gia, Ngô Tĩnh ngủ trên chiếc giường của bà ta, khuôn mặt thể hiện
sự an lặng mà bình thản, như thể thời điểm ra đi không chút thống khổ.
Cô ta cầm lấy bàn tay lạnh lẽo , nhăn nheo của Ngô Tĩnh, trên mặt còn
có một ít vết thương, nghĩ đến trước khi chết mẹ hẳn là nên xử lí chút
vết thương kia.
“Nhị tiểu thư, đây là phong thư để lại của bà chủ, chúng tôi không hề động qua.” Một người hầu đem thư đưa tới tay cô ta.
Uông Giai Trừng run rẩy mở thư ra, chữ viết bên trong phong thư không tính là xinh đẹp, nhưng cũng rất tinh tế.
“Giai Trừng, nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là hy vọng con vui vẻ
hạnh phúc, không cần gượng ép loại hạnh phúc không thuộc về mình, quý
trọng những gì con yêu quý là đủ rồi
Mẹ đi rồi, cả đời này sai
lầm lớn nhất của mẹ chính là năm đó nổi lên lòng tham, mà chuyện hạnh
phúc nhất mẹ có là có con, có Chính Dương.
Cuối cùng, con đừng suy nghĩ nhiều, mẹ ra đi không có vướng bận gì hết.
Nếu gặp lại phu nhân, nhớ rõ nói với bà ấy rằng Ngô Tĩnh này cả đời đều cảm ơn bà ấy đem mẹ từ trong tay người khác cứu ra!
Nhớ rõ phải sống cho vui vẻ, mẹ của con!”
“Không............mẹ...........không, không.............” Uông Giai Trừng gắt gao mà nắm chặt phong thư:
“Nhất định là bọn họ bức mẹ phải không? Chúng ta bây giờ đã rất tốt rồi, vì sao mẹ lại muốn ra đi? Vì cái gì bỏ con và Chính Dương?”
Uông Giai Trừng không muốn tin tưởng mẹ cứ như vậy rời đi, cô ta nghĩ
nếu bản thân trở nên mạnh mẽ thì có thể bảo vệ được cho mẹ, chính là vì
cái gì mà sau khi cô ta trở nên mạnh mẽ thì mẹ cô ta lại lựa chọn rời
đi?”
“Di thư này nhất định là bọn họ bức bà ấy viết, có phải
không?” Cô ta cầm di thư lớn tiếng oán hận nói, cô ta không tin mẹ mình
là tự sát.
Tay cô gắt gao nắm chặt , dùng sức của chính mình
đem di thư vò thành một cục, trong mắt đầy phẫn hận mà nhìn hết thảy:
“Tôi sẽ không dễ dàng như vậy mà buông tha cho các người, mẹ, mẹ hãy chờ con! Con sẽ thay mẹ đòi lại công bằng, mấy năm nay mẹ chịu hết ủy
khuất, con sẽ thay mẹ đòi về tất cả!”
Tay cô ta càng lúc càng
nắm chặt, đôi mắt càng thêm âm ngoan, cô ta sẽ không tha thứ, cô ta sẽ
không cứ như vậy mất đi những thứ có ở hiện tại, trong tâm cô ta thề với Ngô Tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...