Theo ý tứ trong lờiNgải Châu Bích, Hạ phu nhân tựa hồ cảm thấy được
việc này dường như có chútliên quan tới Hàn Nhất Nhất, nhìn khuôn mặt
kia không biết là thật hay giả.
"A Li, đếnđây, cùng mẹ uống trà!" Hạ phu nhân chủ động mời Hàn Nhất Nhất cùng bà tauống trà, tâm sự.
"Cám ơn mẹ!"Cô cảm ơn ý tốt của Hạ phu nhân, tuy rằng cười thực vui vẻ,
nhưng nội tâm HànNhất Nhất cũng thực hoảng loạn, bởi vì cô cảm thấy bà
ta, nhìn như đoan tranghiền thục, dịu dàng cao quý, nhưng thực chất nội
tâm lại hoàn toàn trái ngược.
"Con đến Hạgia cũng được
bốn tháng, hai chúng ta còn chưa có cơ hội nói chuyện, con cảm thấyta là người lạnh nhạt phải không?" Hạ phu nhân nhâm nhi ly trà, mỉm cườiôn
nhu.
Nếu bốn năm trướckhông phải có sự cố kia, Hàn Nhất Nhất thật sự cảm thấy lúc này Hạ phu nhân thậtdịu dàng mà thân thiết.
"Không đâu ạ,muốn trách chỉ có thể trách người con dâu như con, ngày thường
bận công tác,không có thời gian cùng mẹ nói chuyện phiếm." Hàn Nhất Nhất ở một bên giảithích.
"Cái này quảthật cũng đúng, ta cũng từng nghĩ, làm con dâu Hạ gia rốt cuộc cái gì là quantrọng nhất"
"Mẹ, ý củangười là?" Hàn Nhất Nhất trước ánh mắt của bà ta, có chút khó hiểu.
"Kỳ thật tacảm thấy được ở trong nhà giàu có, dù là nhà họ Vương, nhà họ Lý hay là nhà họHạ chúng ta, sinh con là quan trọng nhất, con thấy thế
nào?" Hạ phu nhântrong lời nói hàm ý sâu xa.
"Mẹ, thựcxin lỗi, lần trước là sơ suất của con."
"A Li, takhông trách con chuyện lần trước, dù sao con cũng còn trẻ, không
có kinh nghiệm,chuyện này cũng ngoài ý muốn, nhưng là nhiều năm nay, ta
vẫn mong có cháu nội đểbế, cho nên con phải hiểu tâm lý người mẹ như
ta."
"Chúng con sẽ. . sẽ cố gắng." Hàn Nhất Nhất nói.
"Làm người phụnữ, công việc là quan trọng, nhưng đã gả cho nhà giàu có, có
một người chồngthành công như vậy, con phải làm một người phụ nữ hậu
thuẫn ở phía sau" Hạphu nhân nói thẳng ra.
Hàn Nhất Nhấtnghe được lời nói của Hạ phu nhân, trong lòng một trận đau.
Thấy cô khôngnói, Hạ phu nhân tiếp tục nói: "Ta biết con là người mạnh mẽ,
không hi vọngbản thân tách rời xã hội, nhưng là một bà chủ trong gia
đình, đặc biệt là bà chủmột gia đình giàu có, còn rất nhiều thứ cần học, nếu con học tốt thì có thể trợgiúp cho sự nghiệp tương lai của Thiên
Triệu, ta hôm nay tìm con đến nói chuyệnphiếm, kỳ thật là muốn nói với
con chuyện này, từ bỏ công việc, ở nhà tĩnh dưỡngsức khỏe cho tốt, sớm
đem tin vui cho Hạ gia.
"Việc này. .. ." Hàn Nhất Nhất có chút do dự.
“Ý của mẹ, con cứsuy nghĩ đi, có lúc nhìn thấy Chính Dương, mẹ đều đặc
biệt hy vọng, giờ đây dìNgải của con hàng ngày có con dâu bầu bạn di
dạo, nói chuyện phiếm, mẹ cũng hyvọng sau này chúng ta có cơ hội như
vậy." Hạ phu nhân cười càng thêm sâu,tay bà nhẹ nhàng đặt lên tay của
Hàn Nhất Nhất
Hàn Nhất Nhấtkhông hề biết được rằng Hạ
phu nhân sở dĩ bảo cô từ chức chỉ là muốn có nhiềuthời gian ở chung với
cô hơn, từ đó có thể xem Tần Mạch Li rốt cục có phải làHàn Nhất Nhất
không.
Hàn Nhất Nhất lạichỉ hiểu được những biểu hiện
bên ngoài của Hạ phu nhân, có điều, ví như bà tasợ chính mình vẫn không
có cháu nội sẽ bị đặt ở dưới Ngải Châu Bích, cho nênnôn nóng muốn có một đứa cháu nội, việc này ở nhà giàu có, cũng là chuyện hợptình hợp lí.
"Vâng, con sẽsuy nghĩ kỹ." Hàn Nhất Nhất trầm mặc, nhẹ nhàng cười đáp lại. "Mẹ cònmuốn nói với con một chuyện, chuyện này con nghe có thể sẽ không
thoải mái,nhưng vì tương lai của con, mẹ vẫn quyết định phải nói ra." Hạ phu nhân sắcmặt có chút nghiêm trọng.
"Người nóiđi, con nghe, chỉ cần làm được, con nhất định nghe lời người." Hàn Nhất Nhấtđáp lời.
"Ta cảm thấycó chút kỳ quái, màu da trên mặt con với màu da trên người có
chút khác nhau,không biết có phải đã từng chịu tác động gì hay không,
cho nên màu da trên mặtkhông được tốt lắm, hơn nữa còn có rất nhiều tàn
nhang, chẳng lẽ con muốn như vậymà đối mặt chính mình sao?" Ánh mắt Hạ
phu nhân tuy là mang theo ý cười,nhưng lại sắc nhọn như một thanh kiếm
xuyên qua tim Hàn Nhất Nhất.
"Cái này . .. không phải A Li muốn thay đổi là có thể thay đổi, mà do lúc nhỏ mắc bệnh nặng,cho
nên mới biến thành bộ dạng như vậy, mẹ con đã từng hỏi thầy thuốc, nhưng đềukhông có biện pháp gì." Hàn Nhất Nhất nhỏ giọng nói dối.
"Đó là trướckia, hiện tại khoa học kỹ thật cao, thời đại đã thay đổi, mẹ
cũng là phụ nữ, đốivới phụ nữ, nếu không cầu mình bề ngoài phải xinh đẹp như tiên, nhưng ít racũng phải khiến người khác thấy thoải mái, dáng vẻ con hiện tại như thế này, vềsau làm sao thích hợp để ra ngoài cùng
Thiên Triệu."
"Vâng, conbiết. Con sẽ cố gắng không tham gia những trường hợp ra trước công chúng làm ảnhhưởng xấu đến Hạ gia."
Hàn Nhất Nhất ở một bên giải thích.
"Không phảinói con
không tham gia thì người khác sẽ không biết phu nhân của Thiên
Triệutrông như thế nào, hiện tại người khác không biết là bởi vì các con kết hôn rấtđơn giản, người hầu của Hạ gia được quản lí nghiêm ngặt,
nhưng là về sau, ngườingoài chắc chắn sẽ biết, nếu có thể thay đổi bề
ngoài của chính mình thì tạisao không thay đổi?" Ánh mắt Hạ phu nhân vẫn chăm chú nhìn mặt Hàn Nhất Nhất,đến mức cô có chút mất tự nhiên.
. . . . . ."Cám ơn mẹ đã đề nghị." Hàn Nhất Nhất uyển chuyển mà từ chối ý tốt củabà ta.
"Mẹ cũng làphụ nữ, tâm tư đàn ông ít nhiều mẹ cũng biết, không có người đàn ông nào khôngcoi trọng dung mạo, mà con chỉ có màu da không tốt, việc
này có thể thay đổi được,những nốt tàn nhang kia cũng có thể dùng laser
để loại bỏ, ở xã hội hiện nay,những kỹ thuật này chỉ cần có tiền là có
thể làm được, cho nên mẹ cảm thấy, để conmắt của Thiên Triệu có thể
thoải mái hơn, để Hạ gia về sau có hình tượng tốt,con đi làm phẫu thuật
đi." Hạ phu nhân không cam lòng, tiếp tục khuyên giải.
Bà ta trong lòngđặc biệt rõ ràng, nếu Tần Mạch Li không đi làm phẫu thuật, như vậy rõ ràngtrong lòng cô có âm mưu, nếu trong lòng cô không có âm
mưu, sau khi đi làm phẫuthuật, bà ta thật tò mò muốn xem khuôn mặt này
khi bỏ đi màu da vàng vọt và nhữngnốt tàn nhang kia đi, rốt cục là cái
dạng gì?
"Mẹ, con biếtý tốt của người, nhưng nếu con
cảm thấy Thiên Triệu không để ý, thì tạm thờicon không có nghĩ đến." Hàn Nhất Nhất đơn thuần nghĩ Hạ phu nhân chỉ nghĩnhư lời bà ta nói, căn bản không ý thức được hàm ý sâu xa của bà ta.
"Thiên
Triệukhông nói không có nghĩa là hắn thật sự không thèm để ý, có lẽ hắn
chỉ sợ tổnthương lòng tự trọng của con, nếu Thiên Triệu có thể chấp nhận con, vậy vì cáigì con không thể vì Thiên Triệu mà trở nên đẹp hơn, cổ
nhân từng nói, đàn bàlàm đẹp vì người yêu mình. Ta cũng tin tưởng, con
với con trai ta nhất định làcó tình cảm, nếu có, vì cái gì không chấp
nhận ý kiến của mẹ?" Dù lànguyên nhân gì, Hạ phu nhân đều tin tưởng, cô
ta nhất định sẽ lộ ra chút sơ hở.
Hàn Nhất Nhấtnghe đến câu nói này, thậm chí không tìm thấy lí do nào tốt hơn, con người
sắcbén như Hạ phu nhân, dùng kỹ thuật gì gì đó để lừa cô là không thực
tế, nếu bàta nói không thương con trai bà ta, cũng không để ý đến việc
con trai bà ta cóchịu được hay không, điều này cũng là không thực tế.
Cô miễn cưỡng nặnra nụ cười nói với Hạ phu nhân: "Vâng, được ạ, chờ con
tĩnh dưỡng thân thểkhỏe hơn một chút, con sẽ nghe theo đề nghị của mẹ."
"Thế là đúngrồi, về chuyện bệnh viện và thầy thuốc, mẹ biết rất nhiều người
có uy tín, tintưởng ta, nhất định sẽ giúp ta tìm một bệnh viện quốc tế
chất lượng tốt an toànnhất ." Hạ phu nhân vui vẻ ra mặt.
Hàn Nhất Nhất cũngcười theo, trong lòng lại thầm nghĩ: "Nhất định phải mau
chóng từ Hạ phunhân tìm ra nguyên nhân năm đó, bằng không chính mình sẽ
bị vạch trần."
Hàn Nhất Nhất cònchưa kịp đến gặp Lãnh Nghiêm để từ chức, một chuyện ngoài ý muốn khác đã xảyra.
Ngay buổi sáng thứhai sau khi Hạ phu nhân nói chuyện, Hạ Thiên Triệu nhận
được một cuộc điện thoạikhẩn cấp, sáng sớm đã ra ngoài, Hàn Nhất Nhất vẻ mặt mệt mỏi đi lên, ngón tayxoa đầu, cảm thấy đầu có chút đau.
Hàn Nhất Nhất ýthức được mình đêm qua có lẽ bị cảm lạnh, cho nên có chút
váng đầu, nhưng hômnay cô phải làm đi làm một việc, bởi vì cô đã nhận
lời với Hạ phu nhân sẽ từ chức.
Khi xuống lầu, thấyphía trước một bóng người có chút mơ hồ, lắc lắc đầu, cảm thấy tỉnh táo
mộtchút, cô tiếp tục bước xuống lầu, chân đang bước, đột nhiên có người
đằng sau đẩycô một cái, liền bị trượt chân, cả người lộn nhào xuống
dưới.
"Ah. . . .."
"Ah. . . .."
Đồng thời hai âmthanh lớn vang lên, Hàn Nhất Nhất chỉ cảm thấy chính mình
lao về phía trước,sau đó lăn người mấy vòng trên cầu thang, thẳng đến
khi thân thể nặng nề mà rơixuống đất.
"Bụng củata. . ." Uông Giai Vi hoảng sợ mà gào to.
Hàn Nhất Nhấtnghe được thanh âm của Uông Giai Vi, sợ tới mức kinh hãi,
nghiêng đầu vừa thấy,mới phát hiện cô ta đang nằm trên đất, ôm bụng đau
đớn kêu la, Hàn Nhất Nhất mớiphản ứng lại, cô vừa mới va phải Uông Giai
Vi, Uông Gia Vi đã mang bầu gần bốntháng.
Cô cố gắng đứnglên đi nhanh về phía cô ta, "Cô thế nào?"
"Mau kêu bácsĩ cho tôi, nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên!" Uông Giai vi đau
đớn nhănnhó, chỉ hận chính mình giờ phút này không còn chút sức lực, nếu có, cô ta nhấtđịnh đem Hàn Nhất Nhất đẩy xuống đất, dùng chân hung hăng mà giẫm đạp.
Khi Hàn Nhất Nhấtnhìn thấy Uông Giai Vi
dưới thân có máu chảy ra, cô sợ tới mức không nói được lờinào, mọi người trong Hạ gia nghe thấy tiếng kêu đó đều vội vã chạy lại.
Máu từ trong UôngGiai Vi chảy ra như thế khiến cho người trong Hạ gia thực sợ hãi, nháy mắt, buổisáng yên tĩnh trở nên hỗn loạn.
Đầu óc váng vất củaHàn Nhất Nhất như trở nên tỉnh táo lại như trở nên đau đớn hơn.
"Sẽ không. .. . Tại sao có thể như vậy? Ta rõ ràng không có. . . . không
thể nào. . ."Hàn Nhất Nhất ở một góc tự trách mình, nhìn mọi người bận
rộn chăm sóc UôngGiai Vi, rất nhiều tiếng bước chân, còn có cả thanh âm
của bác sĩ.
Cô kiên trì khôngđược, rồi ngã xuống, kế tiếp phát sinh chuyện gì, cô hoàn toàn không biết.
Ở trên lầu tạigóc nhỏ, hé ra khuôn mặt phụ nữ xinh đẹp nhìn thấy mọi
chuyện xảy ra dưới lầu,lộ ra ý cười, nhìn Hàn Nhất Nhất sợ đến té xỉu,
cô ta nhỏ giọng xin lỗi:"Thực xin lỗi, chị dâu!"
Hàn Nhất Nhất vừa mới tỉnh lại, Ngải Châu Bích vẻ mặt tức giận đẩy cửa ra,
đi đến trước mặt cô, không nói không rằng, giơ tay giáng xuống hai tát.
"Bốp! Bốp!" Hàn Nhất Nhất chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa.
Cô cũng không nói câu nào, hai cái tát này có nghĩa là Uông Giai Vi bên kia đã có chuyện không lành.
"Tần Mạch Li, tôi thấy cô bình thường bộ dáng nhu thuận nghe lời, tại
sao cô có thể độc ác như vậy? Tại sao?" Ngải Châu Bích vẻ mặt thực đau
khổ.
"Tôi không phải cố ý, chuyện đó là ngoài ý muốn, thật sự
là ngoài ý muốn." Hàn Nhất Nhất có chút ủy khuất, cô chưa từng có ý nghĩ đi hại đứa nhỏ trong bụng Uông Giai Vi.
"Ngoài ý muốn? Đúng là một chuyện nực cười làm sao." Ngải Châu Bích lớn tiếng nói: "Đứa nhỏ
của cô mất rồi, là chuyện ngoài ý muốn, cô lại vì cái chuyện ngoài ý
muốn đó mà làm cho Giai Vi cũng mất đứa nhỏ, ta thấy cô chính là cố ý,
cô là cái đồ tiện nhân!"
Ngải Châu Bích cắn răng, nói xong, cơn tức giận lại bùng lên, chuẩn bị ra tay đánh Hàn Nhất Nhất lần nữa.
"Bà mắng ai là tiện nhân? Nơi này ai là tiện nhân?" Hạ Trảm Bằng đưa tay nặng nề gõ gậy chống, vẻ mặt hung dữ.
"Lão gia. . . . Lão gia à. . ." Ngải Châu Bích vừa thấy Hạ Trảm Bằng,
nước mắt đã chảy ròng, lớn tiếng mà gào khóc nói: "Đứa nhỏ không còn,
Giai Vi đã không còn đứa nhỏ, đều là do con tiện nhân Tần Mạch Li này,
chính cô ta đã mất đứa nhỏ còn làm cho đứa nhỏ của Giai Vi cũng không
còn, là cô ta đố kị. . ."
"Câm miệng!" Hạ Trảm Bằng không nghe bà ta nói hết, lớn tiếng quát bà ta.
"Lão gia, ông. . . ." Ngải Châu Bích không rõ vì cái gì mà Hạ Trảm Bằng tức giận với mình, chẳng lẽ bà vì cháu nội đòi lại công bằng cũng sai
sao?
"Ở Hạ gia, Hạ Trảm Bằng ta còn ở đây, nếu còn nghe được có người dám gọi A Li là tiện nhân, ta nhất định sẽ khâu miệng người đó
trước."
Hạ Trảm Bằng vừa nói xong, trong lòng Ngải Châu Bích giống như có một cái gai thật lớn, đâm vào phát khó chịu.
"Em Bích à, tất cả mọi người đều là người một nhà, chuyện của Giai vi
ta cùng lão gia cũng rất đau lòng, dù sao đó cũng là con cháu Hạ gia,
chính là bác sĩ cũng kiểm tra A Li rồi, nó quả thực là bị cảm, từ trên
cầu thang ngã xuống là ngoài ý muốn, nhân phẩm A Li thế nào chúng ta đều biết, nếu chuyện đã xảy ra, nên nghĩ thoáng một chút, lần trước A Li
sinh non, cũng là vì cứu con cháu Hạ gia, nếu nó có âm mưu, căn bản là
sẽ không cứu Chính Dương."
Hạ phu nhân đứng bên cạnh Hạ Trảm
Bằng, giúp Hàn Nhất Nhất phân bua. Trong lòng lại hưng phấn, Ngải Châu
Bích bớt đi một đứa cháu nội, đối với bà ta mà nói, chính là việc đại
hỷ.
"Lão gia, trong bụng Giai Vi chính là cháu nội của ông,
chẳng lẽ ông một chút cũng không tức giận sao? Ông không muốn đòi lại
công bằng cho cháu nội của mình sao?" Ngải Châu Bích không cam tâm, bà
ta cũng không tin Hạ Trảm Bằng không trừng phạt Hàn Nhất Nhất.
"Ta đương nhiên biết đó là cháu nội ta, nhưng đó là chuyện không may xảy ra, hiện tại lại đi truy cứu, chỉ làm đau lòng hơn thôi, việc này là do A Li gây nên, vậy thì để A Li tự quay mặt vào tường mà sám hối một
tuần, trong một tuần này không được đi ra phòng khách, không được ăn cơm trong phòng khách, tự mình kiểm điểm cho tốt."
"Lão gia, ông không cảm thấy làm như vậy có quá. . . ."
"Đủ rồi, ai nhắc lại chuyện này nữa liền giống như A Li, không được
bước vào phòng khách!" Hạ Trảm Bằng cau mặt, nghiêm khắc ngắt lời Ngải
Châu Bích.
Ngải Châu Bích trừng mắt với Hàn Nhất Nhất một cái, đành phải đem lửa giận trong lòng đè xuống, mang theo phẫn nộ rời đi.
"A Li!" Hạ Trảm Bằng gọi tên cô.
"Ba ba, thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Con không phải cố ý, con thật sự không nghĩ đến chuyện muốn đi hại Giai Vi." Hàn Nhất Nhất trong lòng
cảm động lẫn tự trách, cô cảm động với ân tình Hạ Trảm Bằng dành cho
mình, tự trách vì đã làm ông mất đi một đứa cháu nội.
"Ta tin
tưởng con, con là đứa nhỏ tốt, sẽ không làm ra chuyện như vậy, ba tin
lời con nói!" Hạ Trảm Bằng tuy đau buồn, nhưng ông không nỡ trách Hàn
Nhất Nhất.
"Thực xin lỗi." Ngoại trừ xin lỗi, Hàn Nhất Nhất giờ phút này tâm loạn không biết nói gì.
"A Li à, con đến Hạ gia, ba thật rất vui, nhưng nhà giàu có luôn luôn
có chuyện thị phi, đấu đá lẫn nhau, con cho dù không phải là có ý xấu,
cũng bị người khác nghĩ thành có ý xấu, một tuần này không được vào
phòng khách, là ba trừng phạt con vì tội vô tâm mà sơ suất, con cũng
đừng oán trách ta!" Hạ Trảm Bằng có chút bi thương mà nói, liên tiếp mất đi hai đứa cháu nội, trong lòng ông cũng thực đau khổ, chỉ là không
biểu hiện ra.
"Là con làm ba phải khó xử, con không biết phải
làm như thế nào để cứu vãn chuyện này, con thật sự không biết. . . ."
Hàn Nhất Nhất một trận khổ sở, trong lòng chua xót không ngừng.
Hạ Trảm Bằng đi qua, ôm đầu cô vào trước ngực, nhẹ nhàng xoa đầu, "Con à, đừng buồn nữa!"
Hàn Nhất Nhất khẽ tiếng nức nở, ở trong lòng ông, cảm thấy thực uất ức.
Sau khi mọi người đã lui ra, dì Ngô bưng lên một chén cháo trắng bước vào.
"Tiểu thư, bây giờ trong người cảm thấy thế nào?" dì Ngô mụ thân thiết hỏi han.
"Vâng, tốt hơn nhiều rồi!"
"Tiểu thư, không phải dì Ngô nhiều chuyện, người đến Hạ gia, thật sự
không biết là may mắn hay là bất hạnh đây a!" dì Ngô nhìn hết thảy mọi
việc, có chút cảm khái.
"Làm sao vậy?"
"Hạ gia này,
thoạt nhìn là phú quý yên bình, nhưng kỳ thật con người tâm cơ lại khó
lường, ngoại trừ Hạ lão gia, người khác đối với tiểu thư đều không tốt,
hiện tại xảy ra chuyện này Hạ lão gia giúp cô chịu trách nhiệm, vạn nhất khi lão gia mất đi, về sau cô nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ a." dì
Ngô đau lòng mà nói, bà thấy được, ở Hạ gia có quá nhiều thị phi.
"Ai nói vậy, ở Hạ gia ngoài Hạ lão gia còn có dì Ngô thương con mà!"
Hàn Nhất Nhất cười nói, dì Ngô tựa như người mẹ thứ ba của cô, bất cứ
chuyện gì đều chăm sóc cô.
"Có lời này của tiểu thư, dì Ngô đã
thấy thoả mãn lắm rồi." đang nói chuyện, khoé mắt dì Ngô đã ướt, nhẹ
nhàng lau đi nước mắt chảy ra.
Dì Ngô cũng như bác sỹ Tần, cả
một đời, bác sỹ Tần chính là toàn bộ cuộc sống của bà, bác sỹ Tần đi
rồi, Hàn Nhất Nhất chính là toàn bộ cuộc sống của bà.
"Tiểu thư, có một chuyện ta không biết có nên nói hay không." Dì Ngô có chút khó xử nói.
"Dì Ngô, có cái gì người nói đi." Hàn Nhất Nhất hé ra khuôn mặt tươi
cười, hy vọng dì Ngô nhìn thấy cô như thế có thể vui vẻ trở lại.
"Tiểu thư, cô nói thực cho ta biết, thời điểm người ngã xuống có gì đó
không bình thường hay không?" Dì Ngô nhìn thấy cô, có chút khẩn trương
hỏi.
"Khác thường?" Hàn Nhất Nhất nghe được dì Ngô nói như vậy, cô nhớ lại một màn buổi sáng, đột nhiên cảm thấy có dòng nước lạnh dội
vào người, "Dì Ngô, ý dì muốn nói là?"
"Khi ta chạy đến phòng
khách, cô đã ngất đi, nhưng ta nhìn thấy trên cầu thang có một bóng
người, nhưng ta không thể xác định rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bởi vì
toàn bộ sự việc như thế nào ta không được chứng kiến." Dì Ngô tuy rằng
không dám xác định, nhưng bà chắc chắc Hàn Nhất Nhất tuyệt đối không làm chuyện gây tổn thương người khác.
"Dì có nhìn rõ bóng người đó là ai không?" Hàn Nhất Nhất có chút căng thẳng, người ở sau lưng đẩy
ngã cô rốt cục là ai? Rõ ràng là, người muốn hại chết đứa nhỏ trong bụng Uông Giai Vi chính là người đã đẩy ngã cô.
"Là nhị thiếu phu nhân." Dì Ngô nhẹ giọng thận trọng nói.
Hàn Nhất Nhất tựa vào đầu giường, vô lực, đau đớn.
Cô hẳn phải nghĩ đến, ở Hạ gia, Uông Giai Vi trong bụng có đứa nhỏ là
mối nguy hiểm nhất đối với Uông Giai Trừng, tuy rằng Uông Giai Vi đối
với Uông Giai Trừng không tốt, nhưng cô chưa từng nghĩ Uông Giai Trừng
lại xấu xa như vậy.
"Tại sao chứ? Giai Trừng!" Hàn Nhất Nhất đau khổ tự hỏi trong lòng.
Dì Ngô nhìn thấy Hàn Nhất Nhất không nói lời nào, bà biết hết thảy đó
là sự thật, nhịn không được hỏi, "Tiểu thư, cô thấy có nên nói ra chân
tướng sự việc này hay không?"
Hàn Nhất Nhất nhẹ lắc đầu nói: "Dì Ngô, trước tiên không cần nói ra, con muốn yên tĩnh một chút."
Dì Ngô không truy vấn nữa, nghe xong liền lui xuống, để lại cho Hàn Nhất Nhất không gian yên tĩnh.
Tại một phòng khác ở Hạ gia, Uông Giai Vi sắc mặt nhợt nhạt, Uông phu
nhân nghe được tin tức rất nhanh liền chạy lại đây, nhìn thấy con gái bộ dáng tiều tụy, đau lòng không thôi.
"Mẹ, đứa nhỏ của con không còn nữa, con phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
"Giai Vi, đừng khóc, đừng khóc!" Bà ôm con gái trong lòng an ủi.
"Con không cam lòng, con không cam lòng, con muốn báo thù cho đứa nhỏ,
con muốn báo thù!" Uông Giai Vi đẩy mẹ ra, bộ mặt dữ tợn.
"Giai Vi, con ổn định cảm xúc đã, trước hết nghe mẹ nói!" Bà ta cầm bả vai cô ta, nhìn cô ta, "Đứa nhỏ mất nhất định phải báo thù, nhưng phải biết rõ ràng, rốt cục là kẻ nào đã hại chết đứa nhỏ?"
"Là con tiện
nhân Tần Mạch Li, cô ta chắc chắn là sợ tương lai con của con sẽ đến
chia chác tài sản, cho nên mới nghĩ ra hạ sách này." Uông Giai Vi nghiến răng nghiến lợi nói.
"Khả năng này cũng không thể bỏ qua,
nhưng nếu cô ta sợ tương lai đứa nhỏ đến đòi tài sản, thì vì cái gì
không hại chết Hạ Chính Dương, ngược lại lần trước khi con hại Hạ Chính
Dương chính cô ta còn nhảy xuống nước cứu nó, còn khiến đứa nhỏ của mình không còn?" Uông phu nhân sắc bén phân tích sự việc.
"Việc
này. . . . . nhưng là, rõ ràng chính cô ta lăn từ trên lầu xuống kéo con ngã theo." Nghĩ đến đây oán hận của cô ta tăng lên gấp bội.
"Giai Vi, con nhất định phải cẩn thận một chút, phải suy nghĩ, nếu không phải tự cô ta ngã xuống, thì phải chăng có người khác đẩy cô ta ngã?"
Uông phu nhân đưa ra giả thiết, kỳ thật khi bà ta còn trẻ, những chiêu
trò như vậy, bà ta cũng từng nghĩ tới để hại người khác.
"Mẹ, ý của người là Tần Mạch Li là người bị hại, thực sự hại chết con của con
là một người khác, vậy người đó chẳng phải là. . ." Nghĩ đến đây, Uông
Giai Vi đột nhiên hiểu được. "Đây chỉ là dự đoán, cho nên con nhất định
phải ổn định tâm tình, tìm hiểu tình hình thực tế, ở Hạ gia không nên
xằng bậy, tạm thời đừng đi đánh động Tần Mạch Li, theo mẹ được biết, Hạ
lão gia rất thiên vị cô ta, tra ra sự thật rồi hạ thủ cũng không muộn,
có biết hay không?" Uông phu nhân dặn dò, con gái dù sao cũng ở Hạ gia,
tính tình của nó lại nóng nảy bộp chộp, nhất định phải bình tĩnh mới
được, bằng không sớm hay muộn cũng gây ra rắc rối.
Uông Giai Vi nhìn mẹ, gật đầu chấp nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...