Tô Vũ Đồng ở bệnh viện tâm thần cơ thể bị suy yếu, sức đề kháng không được tốt, lại thêm điều hòa lúc nóng lúc lạnh, bây giờ bắt đầu sốt rồi.
Hai mắt cô nhắm chặt, cánh tay ghì chặt ôm lấy tay Mộ Diệc Thần, trong miêng mơ mơ màng màng kêu: “Anh, anh,! em rất khó chịu! rất khó chịu.
”
Lúc cô bảy tuổi bố mẹ bị tai nạn qua đời, ông nội để đưa cô bước ra khỏi đau thương, bảo nhà bác trai dẫn cô đi Maldives du lịch.
Cô ngồi trên thuyền bị cơn gió lớn thổi đi, cả nhà bác trai chỉ lo cho mình không ai để ý đến cô.
Cô và Lucas cùng rơi xuống biển, sau đó cùng bị trôi đến một hòn đảo nhỏ không người.
Lucas luôn hôn mê, trời lại liên tục đổ mưa, Tô Vũ Đòng bảy tuổi vốn kéo không nổi Lucas lớn hơn cô.
Sợ anh bị ốm nên tìm chiếc lá chuối tây to che mưa cho anh, còn cởi áo khoác ngoài vắt cạn nước đắp cho anh.
Chăm sóc anh rất lâu, lúc trời tối anh tỉnh lại, bản thân Tô Vũ Đồng lại sốt.
Lucas không vứt cô lại, kéo cô đến dưới hai hòn đá lớn, dùng cành cây dựng thành một chiếc tổ đơn giản, sau đó nhặt được rượu tây bên bờ biển mang về lau người và hạ nhiệt cơ thể cho cô.
Sau khi cô khỏe lại luôn kêu đói, Lucas lại đi nhặt ở bên bờ túi bánh mì, và thanh mai rụng trên cây xuống giúp cô giải đói giải khát, luôn ở bên cạnh cô không bỏ đi.
Ở trên đảo hai tháng, cô luôn gọi Lucas hơn mình ba tuổi là anh, không có hơi ấm của nhau, có lẽ bọn họ đều đã chết rồi.
Vì vậy cho dù miệng nói phải cất anh đi, không được nhớ đến anh nữa, nhưng trong lòng vẫn không buông được, hơi ấm mà Mộ Diệc Thần cho cô lúc này giống với hơi ấm của Lucas khi ấy, cho nên cô mới không kiềm được lòng gọi ra.
Mộ Diệc Thần nghe thấy âm thanh yếu ớt của cô, trái tim chợt kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đông Đồng của anh sớm đã tìm ra rồi, tuyệt đối không phỉa Tô Vũ Đồng.
Anh như vậy là sao?
Tại sao lại tưởng tượng ra bọn họ là một người, chẳng lẽ là gần đây quan hệ tiếp xúc với Tô Vũ Đồng quá gần?
Sợ bản thân lại lẫn bọn họ là một, anh đặt Tô Vũ Đồng ngồi dậy.
Tô Vũ Đồng mất đi chỗ dựa, sắc mặt xanh xao bồng bắt đầu sốt cao, dáng vẻ bất lực thực sự đáng thương, Mộ Diệc Thần cuối cùng không thể tiếp tục nhìn, ôm lại cô vào lòng.
Chỗ dựa vừa mất đi lại trở về, đôi tay Tô Vũ Đồng tham lam ôm lấy eo Mộ Diệc Thần, mặt ấn chặt vào người anh, giống như một con gấu nhỏ vậy.
Tiểu Vương nhìn ra gương chiếu hậu thấy Tô Vũ Đồng không ổn lắm, liền cúi đầu lấy trong túi ra một hộp thuốc cảm, quay đầy gấp gáp nói với Mộ Diệc Thần: “Tổng giám đốc Mộ, chỗ tôi có thuốc, hay là cho cô Tô uống hai viên đi.
”
Ngày nào cũng chạy bên ngoài cùng sếp, đây đều là thuốc anh tự chuẩn bị, phòng đến lúc cần.
Mộ Diệc Thần nghe Tiểu Vương có thuốc lập tức lấy qua, đọc xong tên thuốc cầm điện thoại gọi cho Cung Thiếu Dương.
Lúc này Cung Thiếu Dương đang nói chuyện với Trần Nghiên Nghiên, bống nhiên bị Mộ Diệc Thần gián đoạn, anh có chút mất hứng nghe điện thoại, bất mãn hỏi một câu: “Diệc Thần, nửa đêm nửa hôm, anh làm gì vậy?”
Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, rốt cuộc là chuyện lớn gì, mà cứ phải làm gián đoạn anh lúc này.
Trong lòng Mộ Diệc Thần sốt ruột, cũng không thèm để ý thái độ của anh, hỏi thẳng: “Tô Vũ Đồng sốt rồi, cô ấy có thể uống thuốc cảm Thái Khang không?”
Anh là bác sĩ của cô, hiểu rõ tình trạng của cô nhất, chỉ có anh nói uống được, cô mới có thể uống.
Cung Thiếu Dương nghe Mộ Diệc Thần gấp gáp như vậy, liền thấy hứng thú hỏi: “Nửa đêm thế này, sao anh biết cô Tô bị sốt, lẽ nào!.
hai người chung phòng à?”
vBây giờ sắp 12 giờ rồi, bảo anh không nghi ngờ cũng khó.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời không nghiêm túc của anh, phút chốc nổi giận, cũng không màng đến hình tượng gì nữa, phát điên nói thẳng: “Mau nói cho ông đây uống hay không được uống!”
Cung Thiếu Dương nghe thấy anh thực sự tức giận rồi, vội vàng không dám chọc anh nữa, nói: “Được thì được, nhưng cơ thể cô ấy sớm đã bị thuốc làm tổn hại rồi, tôi cảm thấy uống chỉ là cách giải quyết tạm thời thôi, anh mau đưa cô ấy qua đây đi.
”
Mộ Diệc Thần nghe xong lời Cung Thiếu Dương, cúp luôn máy, cầm thuốc lặng lẽ nhìn gương mặt trắng bệch của Tô Vũ Đồng, ánh mắt phức tạp.
Cô rốt cuộc đã trải qua những gì, tại sao phải uống nhiều thuốc như vậy!
“Tổng giám đốc Mộ, nước đây.
”
Khi anh đang ngây người ra, Tiểu Vương chu đáo chuyển một cốc nước vừa rót ra từ trong bình giữ nhiệt.
Mộ Diệc Thần định thần lại, nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc đưa vào miệng Tô Vũ Đồng, nhưng miệng cô lại ngậm chặt, anh thử mấy lần đều không được.
Thấy cô run càng ngày càng dữ dội, sắc mặt càng ngày càng không ổn, anh không chần chừ thêm lập tức đưa thuốc vào miệng mình, uống một ngụm nước nóng Tiểu Vương vừa đưa, miệng kề miệng đút thuốc cho Tô Vũ Đồng.
Tiểu Vương đơ người, anh lại có thể chứng kiến cảnh đút thuốc gay cấn như trên phim truyền hình, nam chính còn là vị sếp ưa sạch sẽ của anh.
Phải biết rằng, cái cốc giữ nhiệt kia là của anh, tuy anh đã rửa sạch sẽ, hôm nay cũng chưa dùng đến, nhưng sếp lại vì cô Tô mà uống nước trong cốc, anh rất kinh ngạc.
Mộ Diệc Thần đút thuốc cho Tô Vũ Đồng xong, thì luôn theo dõi tình trạng của cô, biểu cảm không thể tin nổi của Tiểu Vương, anh không phát hiện ra chút nào.
Qua vài phút, Tô Vũ Đồng hạ sốt, sắc mặt dần dần hồi phục, nhưng vẫn hôn mê, lông mày nhíu chặt lại, hình như mơ thấy thứ gì đó đáng sợ, tay luôn ôm lấy eo anh, làm anh có chút nóng bức, thấp giọng chửi: “Đáng chết!”
Tiểu Vương không biết xảy ra chuyện gì, tưởng rằng Tô Vũ Đồng lại lên cơn sốt, vội vã nói: “Sếp chỗ tôi có khăn bông vào nước nóng, hay là đắp lên trán cho cô Tô?”
Thuốc Thái Khang vừa mới uống được một lúc, không được uống nhiều, bây giờ chỉ có thể hạ nhiệt vật lí thôi.
Có thể duy trì được lúc nào hay lúc đấy.
Mộ Diệc Thần nghe lời anh, có chút bất lực nói: “Tạm thời không cần, anh xuống xe xem xem, tuyến đường này bao giờ mới được thông? Nếu vẫn phải đợi, thì lập tức gọi điện cho trưởng phòng cảnh sát giao thông!”
Anh chỉ sợ Tô Vũ Đồng chưa khỏi, bản thân đã bị cô làm cho phát điên rồi.
Con bé này, cứ khiêu khích anh.
Anh dù sao cũng là một người đàn ông bình thường đó!
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, cô lại bị ốm, thật muốn vứt cô ra ngoài.
Tiểu Vương biết sếp nhà mình lo lắng cho Tô Vũ Đồng, cho nên không dám làm lỡ, lập tức mở ô đi xuống.
Anh vừa đi, trong xe chỉ còn lại Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng.
“Đừng! Các người đừng qua đây!”
Giấc mơ kia của Tô Vũ Đồng vẫn tiếp tục, tay cô không còn ôm eo Mộ Diệc Thần nữa, mà vung loạn lên, giống như phản kháng mạnh mẽ với thứ gì, tinh thần vừa sợ hãi vừa đau khổ.
Thấy sự đau khổ của cô trong giấc mơ bị kiềm nén như vậy, Mộ Diệc Thần cũng không biết mình đang mang tâm trạng gì, lại có thể dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
Tô Vũ Đồng được vỗ về, tay dần dần không làm loạn nữa, yên lặng dựa vào Mộ Diệc Thần bình yên ngủ.
Lông mi dài che đi mí mắt, gương mặt nhỏ xinh đẹp điềm tĩnh đáng yêu, dáng vẻ đang ngủ này của Tô Vũ Đồng, rất giống với Đồng Đồng khi còn bé dựa vào mình ngủ, Mộ Diệc Thần cứ nhìn không ngừng có chút thất thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...