Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em


Mặc dù con gái quan trọng thế nhưng con trai cũng quan trọng giống như vậy, anh ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sẽ rất khủng khiếp.

Nghe thấy lời mẹ nói, Cố Triều Tịch nói: “Được ạ, vậy nếu như tìm thấy con bé thì hãy gọi điện thoại cho con.


“Được!”
Cố Xuân Minh trả lời rồi cúp điện thoại.

“Bà chủ, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của cô Nhã Nhã, vậy chúng ta có công bố tin tức về lễ đính hôn vào ngày mai không?” Quản gia Cố nhìn Cố Xuân Minh hỏi.

Cố Xuân Minh suy nghĩ một chút nói: “Ông gọi điện thoại báo cho thư ký Alice của bà Cung rằng trước tiên đừng vội công bố, đợi đến khi chúng ta tìm được người rồi nói sau.


Không thấy Nhã Nhã đâu nữa mà Cố Triều Tịch lại vẫn luôn không đồng ý, bà ta làm gì còn tâm tư để tuyên bố tin tức chứ, sau này chọn một ngày để công bố vậy.

“Vâng!”
Quản gia Cố cung kính trả lời rồi đi xuống gọi điện thoại.

Đảo mắt một ngày nữa lại trôi qua, vẫn không hề có một chút tin tức nào của Cố Nhã Nhã, Cố Xuân Minh lo lắng đến nỗi phát bực, răng vô cùng đau, một bên mặt cũng đã sưng lên.

Hạ Vinh nhận được tin tức thì lập tức dẫn theo Hạ Tuyết Oánh đi thăm bà ta.

“Bà Cố, bà đừng quá lo lắng, có lẽ tâm trạng của cô Nhã Nhã không tốt nên muốn đi ra ngoài giải sầu, nói không chừng hai ngày nữa sẽ tự quay về.


Hạ Vinh biết rõ Cố Nhã Nhã không thể quay về được nhưng vẫn an ủi Cố Xuân Minh.


Nếu không phải Cố Nhã Nhã cản đường thì ông ta cũng sẽ không lấy mạng của cô ta.

Hạ Tuyết Oánh nghe thấy bố của mình nói chuyện thì lập tức nói: “Bà chủ, tất cả đều là lỗi của cháu, cháu đã không chăm sóc tốt cho Nhã Nhã, nhưng bà chủ yên tâm cháu chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để tìm Nhã Nhã trở về, bà chủ phải giữ gìn sức khỏe, cháu có mang đến một chút nấm tuyết hầm tuyết lê bà chủ nhanh ăn đi.


Nói xong cầm món ăn đã hầm xong đặt ở trước mặt Cố Xuân Minh rồi mở nắp ra.

Cố Xuân Minh thấy cô ta có lòng như vậy thì cũng không từ chối, cũng có ấn tượng tốt về người này nên nói: “Tuyết Oánh, chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của cháu.


Hôm qua Nhã Nhã tủi thân rồi khóc hơn phân nửa bởi vì bị Cố Triều Tịch từ chối ở trong bệnh viện, cô ta đau lòng nên mới hẹn Hạ Tuyết Oánh ra ngoài đi uống rượu.

Hạ Tuyết Oánh thấy bà Cố không trách cô ta thì trong lòng lén vui vẻ, sau đó nói với vẻ tự trách: “Bà chủ, bà chủ nói như vậy thì cháu sẽ chỉ càng cảm thấy hổ thẹn mà thôi, dù nói thế nào thì cháu cũng lớn hơn Nhã Nhã, không thể khuyên nhủ Nhã Nhã là lỗi của bản thân cháu, thà rằng bà chủ mắng cháu vài câu, đánh cháu mấy cái còn hơn.


Bố nói rằng bà Cố thích một cô gái hiền lành hiểu chuyện nên cô ta đành phải giả bộ.

Đầu tiên phải giành được ấn tượng tốt của bà ta sau đó mọi chuyện mới có thể phát triển tốt được.

Cố Xuân Minh thấy cô ta thẳng thắn như thế thì nói: “Nhã Nhã thường xuyên nhắc tới cháu ở trước mặt bác, há miệng ngậm miệng đều là cháu tốt như thế nào, bác tin tưởng cháu không có ý xấu cũng không phải cố ý không đưa con bé về nhà.


Con gái của bà ta rất tùy hứng, nếu như con bé muốn làm chuyện gì thì chắc chắn phải làm cho bằng được, người bên ngoài không thể ngăn cản con bé được.

Hạ Tuyết Oánh không ngờ Cố Nhã Nhã lại khen cô ta ở trước mặt Cố Xuân Minh, cô ta cố gắng dùng sức nặn ra mấy giọt nước mắt: “Cháu đã không chăm sóc tốt cho con bé ngốc này thì tốt cái gì chứ?”

Cô ta giả bộ tỏ vẻ áy náy, hình ảnh của cô ta ở trong mắt Cố Xuân Minh chắc chắn sẽ càng trở nên tốt hơn.

Quả nhiên Cố Xuân Minh nhìn thấy cô ta rơi nước mắt thì nói với Hạ Vinh: “Sau này nhớ đưa con gái của ông tới đây chơi, tôi thật sự rất thích con bé.


Hạ Vinh nghe xong thì hết sức vui mừng nhưng vẫn lo lắng chuyện Cố Xuân Minh vẫn chưa tìm thấy Cố Nhã Nhã nên không dám biểu hiện quá rõ ràng, ông ta rất cung kính nói: “Tuyết Oánh có thể được bà Cố thích là vinh hạnh của con bé, sau này tôi sẽ bảo con bé thường xuyên đến thăm bà Cố.


Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Cố Xuân Minh nói thích mình thì cảm thấy đắc ý ở trong lòng nói: “Sau này cháu chắc chắn sẽ thường xuyên đến.


Chỉ cần bà Cố thích cô ta, cuộc hôn nhân của cô ta và Cố Triều Tịch còn phải tính tới bát tự có hợp hay không.

Nên sau này cô ta chắc chắn phải biểu hiện tốt hơn.

Hạ Vinh muốn để Hạ Tuyết Oánh và bà Cố xích lại gần nhau hơn, thế là tìm chủ đề dẫn dắt để hai người trò chuyện.

Hạ Tuyết Oánh biết ăn nói nên đã dỗ dành Cố Xuân Minh rất vui vẻ, thấm thoát Cố Xuân Minh vậy mà đã nói chuyện với cô ta hơn nửa ngày, cho đến khi Cố Triều Tịch gọi điện thoại đến hỏi tình hình của Cố Nhã Nhã thì cuộc nói chuyện phiếm mới kết thúc.

Cố Triều Tịch lo lắng cho Cố Nhã Nhã, nghe thấy vẫn không có tin tức của cô ta thì nói với Cố Xuân Minh: “Mẹ, Nhã Nhã đã mất tích hai mươi bốn tiếng rồi, chúng ta báo cảnh sát đi.


Đã lâu như vậy rồi, nếu như cô ta chạy ra ngoài chơi thì chắc chắn sẽ gọi điện thoại về, thế nhưng cô ta chẳng những không gọi điện thoại trái lại điện thoại vẫn luôn tắt máy, điều này quá khác thường.

Còn nữa nếu như cô ta bị bắt cóc thì sau một ngày một đêm bọn cướp cũng nên gửi thư đến rồi, vì vậy cái này cũng có thể được loại trừ.


Bây giờ anh ta đang nghi ngờ Nhã Nhã đã gặp phải nguy hiểm nên báo cảnh sát mới là lựa chọn tốt nhất.

“Được, mẹ sẽ bảo quản gia báo cảnh sát.


Cố Xuân Minh nghe theo ý kiến của Cố Triều Tịch dặn dò quản gia đi báo cảnh sát.

Hạ Vinh nghe thấy họ muốn báo cảnh sát thì không khỏi căng thẳng, nhưng mà ông ta là người đã từng trải qua rất nhiều chuyện nên trên mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nói với Cố Xuân Minh: “Bà chủ cũng không thể hoàn toàn dựa vào cảnh sát, tôi sẽ tới Lâm Thành tìm thử xem nói không chừng cô Nhã Nhã đang ở gần Lâm Thành thì sao?”
Lúc này ông ta càng phải biểu hiện tích cực.

Cố Xuân Minh đang hy vọng Cố Nhã Nhã ở trong Lâm Thành nên nói với Hạ Vinh: “Cũng được, ông nhanh đi tìm thử xem.


“Vâng!”
Hạ Vinh nói xong dẫn theo Hạ Tuyết Oánh rời khỏi nhà họ Cố.

Ra khỏi nhà họ Cố Hạ Tuyết Oánh nhìn Hạ Vinh hỏi: “Bố, bố thật sự muốn tới Lâm Thành để tìm Cố Nhã Nhã sao? Nếu như cô ta quay về thì con còn có hy vọng sao?”
Hạ Vinh nghe vậy thì cười nói: “Yên tâm, cô ta không thể về được, con chỉ cần tập trung làm tốt những việc mà con nên làm thì vị trí mợ chủ Cố sẽ là của con!”
“Bố, chẳng lẽ chuyện Nhã Nhã mất tích là do bố làm sao?” Hạ Tuyết Oánh ngạc nhiên hỏi.

Cô ta chỉ biết bố của cô ta yêu tiền yêu quyền nhưng không ngờ bố cô ta cũng dám làm ra loại chuyện này.

Hạ Vinh trả lời: “Biết quá nhiều không tốt nên con đừng hỏi nữa, chúng ta về nhà thôi.


“Há!”
Hạ Tuyết Oánh không dám hỏi nhiều đi theo Hạ Vinh lên xe.

Quản gia Cố báo cảnh sát nên chuyện Cố Nhã Nhã mất tích lập tức được truyền ra ngoài.


Lúc Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần ăn cơm ở bên ngoài nghe thấy có người ở bàn bên cạnh đang thảo luận về việc này thì lập tức gọi điện thoại cho Cố Triều Tịch.

Lần trước con trai mình mất tích Cố Triều Tịch chẳng những quan tâm mà còn tự mình đi cứu.

Mặc dù cô không thích Cố Nhã Nhã nhưng tốt xấu gì cô ta cũng được xem như là em gái của Cố Triều Tịch nên cô phải hỏi một chút mới được.

Cố Triều Tịch ở trong bệnh viện nhìn thấy Tô Vũ Đồng gọi điện thoại đến thì lập tức ấn nút nghe, rất vui vẻ kêu lên: “Vũ Đồng.


Nghe thấy giọng của anh ta Tô Vũ Đồng hỏi: “Tịch, tôi nghe nói em gái của anh mất tích, vậy đã tìm được chưa?”
Cố Triều Tịch không ngờ cô gọi điện thoại tới là để hỏi Nhã Nhã nên nói: “Vẫn chưa tìm được nhưng mà đã báo cảnh sát rồi, tin là sẽ tìm được nhanh thôi.


Nhã Nhã đối xử với cô tệ như vậy thế mà cô vẫn quan tâm tới cô ta, vì vậy anh ta cũng không biết phải biểu đạt tâm tình của mình lúc này như thế nào.

“Tôi sẽ bảo Diệc Thần tìm giúp anh.


Tô Vũ Đồng muốn cảm ơn chuyện Cố Triều Tịch đã tìm Niệm Niệm giúp cô cho nên muốn để Mộ Diệc Thần giúp anh ta tìm Cố Nhã Nhã.

Cố Triều Tịch nghe xong thì vội vàng nói: “Vũ Đồng, không cần đâu.


Anh ta không muốn làm phiền Mộ Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần ngồi ở bên cạnh Tô Vũ Đồng nghe thấy anh ta nói không cần thì lập tức lại gần nói một câu: “Không phiền phức, không phải anh cũng đã giúp tôi tìm con trai sao? Tôi sẽ giúp anh tìm Cố Nhã Nhã.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui