Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em


Cảm ơn cô vào lúc này đã nói cho anh ta những lời ấy, anh ta thấy mình như một khúc gỗ chết khô bỗng nhiên hồi sinh vậy.

Tô Vũ Đồng thấy anh ta nói cảm ơn thì cười: "Đồ ngốc, anh cảm ơn gì chứ! Anh nói là nếu như mà, một giả thiết thôi mà anh cũng vui như vậy.

"
Cố Triều Tịch quả nhiên là người dễ bị cô làm cho cảm động nhất trên thế giới này.

Cô chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà anh ta đã vui như vậy rồi.

"Đương nhiên là tôi vui rồi, tuy rằng là một giả thiết, thế nhưng không phải em cũng đã khẳng định tôi rồi sao?"
Mỗi một lần thành công trong cuộc đời này, làm gì có lần nào chưa trải qua trăm ngàn giả thiết chứ.

Chỉ cần có sự khẳng định của cô, nhất định anh ta có thể thành công.

Tô Vũ Đồng nghe anh ta nói như vậy thì cười: "Triều Tịch, anh hài lòng quá dễ dàng rồi, sau này ai gả cho anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.

"
Nghe cô nói vậy, khuôn mặt tà mị của Cố Triều Tịch tràn đầy ý cười.

Hóa ra trong lòng cô nghĩ về anh ta như vậy, chỉ cần gả cho mình là nhất định sẽ hạnh phúc.

Vũ Đồng, sau này anh nhất định sẽ cố gắng để em được hạnh phúc.

Tô Vũ Đồng lại không biết Cố Triều Tịch đang nghĩ gì, chỉ cười tiếp tục nói chuyện với anh ta.

Hai người cứ nói truyện đến nửa đêm, Tô Vũ Đồng buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi trên sô pha, Cố Triều Tịch đã ngủ hai ngày rồi, cũng không ngủ được nữa, chỉ ngồi nhìn cô, nhìn đến lúc trời sáng.


Tô Vũ Đồng lật người, làm rơi tấm chăn đang được đắp trên người mình xuống đất, Cố Triều Tịch nhìn thấy vậy thì lập tức đứng dậy nhặt lên, sau đó lại đắp lên người cô.

Nhìn thấy bộ dạng yên tĩnh lúc ngủ của cô, trong lòng anh ta cảm thấy có thứ gì mềm mại, không nhịn được nghiêng người sang hôn nhẹ một cái lên trán cô.

"Két!"
Lúc này, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, bà Cố đưa Cố Nhã Nhã, quản gia Cố và một đám người bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Cố Triều Tịch hôn lên trán Tô Vũ Đồng, bà Cố kinh ngạc, tức giận nói: "Cố Triều Tịch, con đang làm gì vậy?"
Cố Nhã Nhã nhìn thấy Cố Triều Tịch hôn trộm Tô Vũ Đồng, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu, vành mắt đỏ lên, ánh mắt đầy vẻ ghen ghét.

Cố Triều Tịch nhìn thấy mẹ mình đột nhiên bước vào thì lập tức đứng dậy.

Sau khi Tô Vũ Đồng nghe thấy có tiếng động, cô cũng nhanh chóng tỉnh dậy, nhìn thấy đám người đứng ở trong phòng bệnh, người nào người nấy cũng lộ ra vẻ mặt không mấy thiện ý thì có chút mơ hồ.

Cố Nhã Nhã nhìn thấy bộ dạng vô tội của cô, trong lòng càng tức giận, chỉ vào mặt cô mà quát lớn: "Tô Vũ Đồng, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?"
Tô Vũ Đồng tự nhiên bị mắng, nhìn cô ta nói: "Cố Nhã Nhã, cô lại phát điên cái gì đấy?"
Sao cô lại không biết xấu hổ chứ?
Não cô ta chắc có vấn đề rồi!
"Tôi phát điên ư, cô là người phụ nữ đã có chồng mà lại quyến rũ anh trai tôi, không phải không biết xấu hổ thì là gì?" Cố Nhã Nhã hùng hổ trợn mắt nhìn Tô Vũ Đồng.

Hình ảnh vừa nãy khắc sâu trong não cô ta, từng chút một hiện ra, như một con dao, đâm vào tim cô ta rồi lại rút ra.

Cố Triều Tịch thấy em gái mắng người phụ nữ trong lòng mình như vậy thì tức giận nói: "Cố Nhã Nhã, em câm miệng lại cho anh, cút ra ngoài!"
Trước đây anh ta đã cảnh cáo cô ta rất nhiều lần rồi, thế mà cô ta lại không nhớ.

Cố Nhã Nhã bị Cố Triều Tịch mắng thì tủi thân khóc lớn.

"Cố Triều Tịch, Nhã Nhã mắng không sai, con quát nó làm gì!"
Bà Cố nhìn thấy Cố Triều Tịch bảo vệ cho Tô Vũ Đồng thì tức giận.


Trước đây bà ta không vui vẻ như vậy đều là do người tên Tô Vũ Đồng này.

Thế mà con trai của mình lại say đắm cô, đúng là làm bà ta tức muốn chết.

"Mẹ, chuyện của con, con làm chủ, mẹ cũng ra ngoài đi!"
Bây giờ trong lòng Cố Triều Tịch chỉ có Tô Vũ Đồng, những người khác đều xếp ở phía sau.

Anh ta chỉ muốn Tô Vũ Đồng ở cùng mình, những người khác anh ta đều không cần.

Cố Xuân Minh nghe thấy Cố Triều Tịch dám đuổi mình đi, trong lòng càng không vừa ý với Tô Vũ Đồng, bà ta xông đến trước mặt Tô Vũ Đồng, giơ tay ra định cho cô một cái tát.

Tô Vũ Đồng nhanh tay nhanh mắt, dùng một tay giữ tay bà ta lại, lạnh lùng nhìn bà ta mà nói: "Bà Cố, mong bà tự trọng!"
Cô không phải là người nhà họ Cố, không phải là người bà ta muốn đánh lúc nào thì đánh.

Cô không hề quan tâm ở nhà họ Cố bà ta có nóng tính như thế nào, những đã ở đây cô nhất định không để cho mình bị bắt nạt.

"Hừ!"
Cố Xuân Minh vung tay Tô Vũ Đồng ra, sỉ nhục: "Cô nam quả nữ mà ở chung một phòng, cô không xứng nói hai chữ tự trọng.

Tô Vũ Đồng, tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô từ lâu rồi, không được tiếp cận con trai tôi, sao da mặt cô lại dày như vậy?"
Cố Triều Tịch nghe thấy mẹ mình mắng Tô Vũ Đồng một cách khó nghe như vậy thì mặt lạnh đi, vừa định nói giúp Tô Vũ Đồng thì thấy cô lên tiếng: "Bà Cố, tôi đã nói với bà rồi, tôi với Triều Tịch là bạn tốt, lần này tôi ở lại đây chăm sóc Triều Tịch là bởi vì anh ấy đã cứu con của tôi, bây giờ nếu bà đã tới rồi thì tôi xin phép.

"
Nể tình Triều Tịch đã cứu Niệm Niệm, lần này cô không tính toán với bà già này nữa.


Bây giờ Triều Tịch đã tỉnh rồi, anh ta không sao, cô cũng không cần ở lại nữa.

Tô Vũ Đồng nói xong thì cầm túi lên, đi ra ngoài.

"Vũ Đồng!"
Cố Triều Tịch nhìn thấy Tô Vũ Đồng đi ra ngoài, trong lòng vô cùng buồn bã, trực tiếp đuổi theo cô.

Tối hôm qua bọn họ còn rất tốt mà, tại sao mẹ lại đến đây chứ.

Tại sao mẹ lại phá hoại hạnh phúc của anh ta chứ!
Cố Xuân Mình nhìn thấy Cố Triều Tịch đuổi theo Tô Vũ Đồng thì lập tức ra lệnh cho đám vệ sĩ ở đằng sau: "Giữ Cố Triều Tịch lại.

"
Thế mà nó lại vì một người phụ nữ, đối đãi với mẹ mình như vậy.

Nghe tin Cố Triều Tịch bị thương, bà ta từ xa vội vàng chạy đến đây, sao nó lại có thế đuổi mẹ mình đi như vậy được.

"Vâng!"
Đám vệ sĩ nghe vậy thì lập tức hành động.

Cố Triều Tịch vừa làm phẫu thuật xong, căn bản không phải là đối thủ của đám vệ sĩ này, bọn họ rất dễ dàng bắt được anh ta lại.

"Mẹ! Mẹ muốn cái mạng của con sao!"
Cố Triều Tịch nhìn chằm chằm Cố Xuân Minh, trên mặt toàn là sự đau khổ và phẫn nộ.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Cố Xuân Minh quát: "Cái đứa Tô Vũ Đồng đó quan trọng với con như vậy sao?"
Thế mà nó lại dám dùng mạng của mình để uy hiếp bà ta.

Cố Triều Tịch kiên định trả lời: "Không có cô ấy, con không sống tiếp được nữa.

"

Vũ Đồng chính là không khí, là nước của anh ta!
Không có cô, anh ta sẽ khô héo mà chết.

Nhìn thấy con trai mình lại yêu con dâu của kẻ thù như vậy, Cố Xuân Minh tức đến nỗi ngất đi.

"Mẹ!"
Cố Nhã Nhã sợ hãi, khóc nấc lên.

Cố Triều Tịch nhìn thấy mẹ mình ngất cũng căng thẳng nói: "Mau đi gọi bác sĩ!"
Quan gia Cố thấy vậy, lập tức xông ra ngoài phòng bệnh gọi bác sĩ.

Cố Xuân Minh được đưa vào phòng cấp cứu, Cố Nhã Nhã vẫn đang sợ hãi, Cố Triều Tịch lại không để ý đến cô ta, cô ta chỉ có thể nhắn tin cho Hạ Tuyết Oánh để được an ủi.

Hạ Tuyết Oánh biết bà Cố tức đến nỗi phát bệnh, lập tức gọi điện cho bố cô ta.

Sau khi Hạ Vinh biết chuyện, nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Lúc ông ta đến nơi, Cố Xuân Minh đã được chuyển đến phòng bệnh thường, Cố Nhã Nhã và Cố Triều Tịch đang ở bên giường bệnh trong bà ta.

"Chú Hạ!"
Cố Nhã Nhã nhìn thấy ông ta đến thì gọi một tiếng.

Hạ Vinh gật đầu với cô ta: "Cô Nhã Nhã.

" Sau đó nhìn sang bên Cố Triều Tịch: "Tổng giám đốc Cố.

" Lúc này mới đi đến bên giường bệnh, nhìn Cố Xuân Minh nói: "Bà chủ, sao đang yên lành như vậy, bệnh cũ lại tái phát?"
Ông ta đi theo Cố Xuân Minh nhiều năm rồi, trước đây bệnh này chỉ tái phát hai lần, nhiều năm như vậy rồi không bị thêm lần nào nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui