“Đúng vậy đó quản lý Hạ, lúc đó trợ lý Tiểu Hạ cũng có ở đó, nếu như ngài không tin thì có thể gọi điện thoại cho cậu ấy để hỏi rõ.
” Một người nữa bổ sung thêm.
Trợ lý Tiểu Hạ là cháu trai của Hạ Vinh, cậu ta nói Hạ Vinh nhất định sẽ tin.
Hạ Vinh nghe hai vệ sĩ nói Tiểu Hạ có thể làm chứng thì không nghi ngờ gì thêm nữa, nói với bọn họ: “Sau này các cậu cứ bảo vệ cô Nhã Nhã an toàn là được rồi những chuyện khác thì không cần lo, đã rõ chưa?”
Ông ta muốn gả con gái của mình cho Tổng giám đốc Cố, Cố Nhã Nhã muốn xử lý Tô Vũ Đồng thì đúng là không còn gì bằng nữa, cũng giống như đang giúp con gái ông ta dọn sạch chướng ngại vật mà thôi, bây giờ tất nhiên ông ta phải lên tiếng nói đỡ cho Cố Nhã Nhã rồi.
“Vâng!”
Quản lý Hạ có quyền rất lớn, bây giờ ông ta cứ nói gì thì chính là như thế đi.
Tất cả chờ khi Tổng giám đốc Cố tỉnh lại rồi bọn họ lại tới chờ mệnh lệnh của anh.
Thấy vệ sĩ đồng ý rồi thì Hạ Vinh nói với Cố Nhã Nhã: “Được rồi cô Nhã Nhã, chúng ta mau lên đó thăm Tổng giám đốc Cố thôi nào.
”
Anh ta cũng không thể gặp chuyện không may được, nếu gặp chuyện gì đó thì con gái của ông ta phải gả cho ai đây?
“Dạ vâng chú Hạ.
”
Cảm giác có người chống lưng thật là tuyệt, Cố Nhã Nhã khoác tay Hạ Tuyết Oánh cùng đi theo Hạ Vinh vào trong thang máy, đi sau họ là một loạt vệ sĩ.
Trong phòng bệnh.
Tô Vũ Đồng vừa định tiễn Trần Nghiên Nghiên, Thôi Chân Hi và cả Cung Thiếu Vũ rời khỏi đó thì nhìn thấy Hạ Vinh đưa theo Cố Nhã Nhã và Hạ Tuyết Oánh bước vào phòng bệnh, đi phía sau còn có vài vệ sĩ nữa.
Thấy nhóm người vừa tới không có ý tốt gì, Cung Thiếu Vũ lập tức bước lên phía trước hai bước, chắn trước mặt ba người họ.
Hạ Vinh thấy Cung Thiếu Vũ bước lên trước thì ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu Vũ, cậu cũng tới đây thăm Tổng giám đốc Cố à?”
“Đúng vậy, quản lý Hạ cũng tới đây thăm Tổng giám đốc Cố đó hả?” Cung Thiếu Vũ ngày thường cà lơ phất phơ lúc này lại mang bộ mặt hết sức nghiêm túc, ngay cả lưng cũng thẳng tắp theo.
Trước đó là chiến tranh của mấy cô gái nên anh không tiện tham gia góp lời được, nhưng mà bây giờ bên Cố Nhã Nhã kia đã có thêm đàn ông tham gia rồi, tất nhiên anh không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Phía sau anh một người là người phụ nữ của anh, một người là chị dâu nhỏ của anh, còn có một người khác là người phụ nữ của anh em tốt của anh, đều là người anh phải bảo vệ thật tốt.
Hạ Vinh vẫn giữ nụ cười bên môi nói: “Không phải tôi tới đây để thăm Tổng giám đốc Cố, tôi tới đây để chăm sóc cậu ấy, cảm ơn mấy người đã chăm sóc cậu ấy lâu như vậy, bây giờ cũng nên rời khỏi đây rồi nhỉ?”
Mục đích ông ta tới đây chính là vì muốn đuổi bọn họ đi, không cần phải quanh co lòng vòng làm gì nữa.
Tô Vũ Đồng nghe ông ta nói vậy thì lên tiếng: “Quản lý Hạ, bây giờ tôi không thể rời khỏi đây được, nếu như ông muốn chăm sóc Triều Tịch thì tất cả chúng ta cùng ở lại được chứ.
”
Hạ Vinh nở nụ cười nói với Tô Vũ Đồng: “Mợ chủ nhà họ Mộ đúng không nhỉ, chuyện này không phải cô muốn ở lại là có thể ở lại được đâu, tôi nghe theo lệnh bà chủ của chúng tôi tới đây, bà chủ của chúng tôi là mẹ ruột của Tổng giám đốc Cố, bà ấy không hy vọng cô lại tiếp tục ở cạnh Tổng giám đốc Cố của chúng tôi nữa.
Nếu như cô không chịu đi thì tôi sẽ nhờ vệ sĩ tiễn cô đi, đến lúc đó đừng trách tôi không tiếp đón chu đáo nhé.
”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả vệ sĩ đi theo ông ta lập tức bước vào vây quanh bốn người Tô Vũ Đồng, tỏ vẻ ép bọn họ nếu không đi thì sẽ lập tức ra tay.
“Quản lý Hạ đúng là rất uy quyền đấy nhỉ! Nếu không thì cũng tiễn cả tôi luôn được không?”
Ngay khi bọn họ không biết nên làm gì mới đúng thì một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo từ bên ngoài vang lên, Mộ Diệc Thần cùng với Tiểu Dương và Hồ Hạ sải bước tiến vào bên trong, Tiểu Phương và Tiểu Vi cũng đi theo ngay phía sau.
Trên người anh mang theo một loại khí thế không giống người bình thường, khiến người khác ngay cả nhìn một lần cũng không dám ngước nhìn thẳng vào anh.
Anh đi thẳng tới bên cạnh Tô Vũ Đồng, duỗi tay ra ôm trọn cô vào trong lồng ngực mình, sau đó mới xoay người nhìn Hạ Vinh với vẻ lạnh lùng.
Hạ Vinh thấy Mộ Diệc Thần tới thì sự tự tin cũng không còn như trước nữa mà nở nụ cười làm hòa nói: “Tổng giám đốc Mộ đang nói đùa rồi, sao tôi dám làm như vậy chứ!”
Ở Giang Thành này trừ Tổng giám đốc Cố của ông ta ra thì còn có ai dám dùng cứng đối cứng với vị thần hung dữ như quỷ này nữa chứ, đó không phải là tự tìm đến cái chết hay sao?
Ông ta lại chẳng phải kẻ ngốc.
Mộ Diệc Thần cong môi, đáy mắt lại ẩn chứa một mảng lạnh lẽo như băng: “Vậy thì ông muốn ở lại đây cùng với chúng tôi hay là mang theo người của ông rời khỏi đây?”
Hạ Vinh thấy Mộ Diệc Thần đang nở nụ cười, nhưng nụ cười đó vốn dĩ không hề lan tới đáy mắt thì lập tức rùng mình một cái: “Chỗ này đã Tổng giám đốc Cố giám đốc Mộ để tâm tới rồi, tôi đương nhiên vô cùng yên tâm, ngày mai tôi sẽ lại tới ạ.
”
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, trước đó bị bà chủ dạy dỗ ông ta vẫn chưa quên được.
Mộ Diệc Thần anh là người không thể trêu vào được, chỉ có thể chờ ngày mai khi bà chủ trở về thì ông ta mới có thể cùng đi tới đây.
Cố Nhã Nhã nghe Hạ Vinh nói ông ta chuẩn bị đi thì lập tức không phục nhìn về phía Mộ Diệc Thần: “Mộ Diệc Thần, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy hả, sao anh có thể cho phép người phụ nữ của mình tới đây chăm sóc một người đàn ông khác như vậy chứ?”
Với tính cách của anh, không phải anh nên trực tiếp cưỡng ép Tô Vũ Đồng trở về nhà rồi nhốt lại hay sao!
Sao bây giờ anh lại đột nhiên trở nên như vậy rồi?
Mộ Diệc Thần vẫn luôn không có cách nào ưa nổi Cố Nhã Nhã này, thấy cô ta lên tiếng thì liếc đôi mắt lạnh lùng về phía cô ta một lần, lạnh lùng nói: “Tôi đang nghĩ như thế nào thì liên quan gì tới cô?”
Cố Nhã Nhã thấy Mộ Diệc Thần vậy mà dám khinh thường cô ta, hai tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, phẫn nộ đáp lại: “Sao anh có thể không biết tốt xấu như vậy chứ! Không phải tôi đang muốn tốt cho anh hay sao hả?”
Mộ Diệc Thần nở nụ cười châm chọc, không mặn không nhạt nói: “Cô là thứ gì nào, có tư cách gì mà lo lắng cho tôi?”
Trong mắt anh, cô ta vốn dĩ còn không bằng một chiếc lá rụng trên đường nữa kìa.
Vậy mà dám có suy nghĩ châm ngòi ly gián quan hệ giữa anh và Vũ Đồng, thật đúng là một kẻ không biết điều.
Nếu không phải nể tình Cố Triều Tịch đã cứu Niệm Niệm một lần, anh đã trực tiếp bảo Tiểu Phương và Tiểu Vi quăng cô ta ra khỏi đây rồi.
“Anh!” Cố Nhã Nhã bị Mộ Diệc Thần chọc tức tới mức mặt cũng sắp biến thành màu gan heo rồi, Hạ Vinh thấy vậy, sợ cô ta làm chuyện có lỗi với Mộ Diệc Thần nên nhanh chóng lên tiếng: “Tổng giám đốc Mộ, thật sự xin lỗi anh, cô Nhã Nhã nhà chúng tôi vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện lắm, xin anh ngàn vạn lần đừng để bụng cô ấy nhé.
”
Nói xong câu này, ông ta lập tức nói với Hạ Tuyết Oánh: “Còn không mau chóng đưa cô Nhã Nhã ra ngoài sao!”
Không phải chỉ mình Cố Nhã Nhã nuốt không trôi cục tức này mà ông ta cũng như vậy, ông ta vốn muốn tới đây xả giận thay Cố Nhã Nhã, nhưng mà không ngờ được Mộ Diệc Thần cũng sẽ tới đây.
Bây giờ mọi chuyện đã phát triển tới mức này rồi, cách tốt nhất chính là nhân lúc Mộ Diệc Thần còn chưa tức giận thì nhanh chóng chạy lấy người thôi.
Đối mặt với đối thủ có uy quyền hơn mình, cứ cụp chặt đuôi lại làm người thì không có gì không ổn cả, kẻ ló đầu ra là kẻ chết trước.
Mộ Diệc Thần khủng bố tới cỡ nào Hạ Tuyết Oánh đã từng nghe nói rồi, sau khi thấy bố mình nói như vậy thì cô ta nhanh chóng chạy tới kéo tay Cố Nhã Nhã, nói với cô ta: “Nhã Nhã, chúng ta ra ngoài trước đã nhé.
”
Cố Nhã Nhã vô cùng nghe lời Hạ Tuyết Oánh, thấy cô ta bảo đi cùng cô ta ra ngoài thì tỏ vẻ không cam lòng cùng ra ngoài với cô ta.
Thấy bọn họ đã đi rồi, Hạ Vinh mới nói: “Tổng giám đốc Mộ, tôi đã xem xét qua tình hình của Tổng giám đốc Cố rồi, tôi cũng phải đi trước đây.
”
Mộ Diệc Thần lười phải đáp lại ông ta, trực tiếp phất tay ra hiệu.
Hạ Vinh thấy động tác của anh thì nhanh chóng đưa theo vệ sĩ của ông ta rời khỏi phòng bệnh.
Cố Nhã Nhã thấy ông ta đi ra thì lập tức vọt tới trước mặt ông ra, lên giọng chất vấn: “Chú Hạ, sao chú lại phải sợ tên Mộ Diệc Thần kia! Người đang hôn mê bên trong đó chính là anh trai của cháu, có chăm sóc thì cũng là do cháu chăm sóc chứ, bọn họ ở lại đây làm gì!”
Cô ta cho rằng Hạ Vinh tới đây thì có thể đuổi được nhóm người Tô Vũ Đồng kia đi, sau đó cô ta có thể ở bên anh trai mình từng giây từng phút rồi.
Nhưng mà không ngờ lại là giỏ tre múc nước công dã tràng cả.
Tô Vũ Đồng biết cô ta thích anh trai mình, vô cùng nhớ thương anh trai mình cho nên mới không để cô ta được như ý!
Cô ta ghét cô muốn chết đi được!
Hạ Vinh thấy Cố Nhã Nhã tức giận thì nói với cô ta: “Cô chủ của tôi ơi, bây giờ cô là ngựa non vừa mới sinh nên không sợ hổ dữ thôi, rốt cuộc cô có biết người tên Mộ Diệc Thần kia là như nào không?”
Mộ Diệc Thần chỉ cần nhấc chân giẫm một cái, toàn bộ Giang Thành này đều phải run rẩy điêu đứng đó, nguyên nhân chủ yếu hơn là bây giờ bà chủ không có ở đây, Tổng giám đốc Cố hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, nếu như lỡ đắc tội khiến Mộ Diệc Thần anh nổi giận quay đầu lại đối phó với tập đoàn Đại Phong, vậy thì xong đời rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...