"Vâng! Tổng giám đốc Mộ."
Tiểu Dương cũng không ngờ Cố Triều Tịch sẽ cứu Niệm Niệm bằng phương thức cực đoan như vậy, thấy cậu bé cứ chảy máu không ngừng, vội vã lệnh vệ sĩ bế cậu lên xe.
Sở trưởng thấy thế lập tức nói với Mộ Diệc Thần: "Anh Mộ, lát nữa xe cảnh sát của chúng tôi sẽ đi trước mở đường, xe của các anh cứ việc đi theo, tôi đảm bảo người bị thương sẽ được đưa đến bệnh viện nhanh nhất có thể."
Mộ Diệc Thần "ừ" một tiếng, sau đó nói với Tô Vũ Đồng: "Chúng ta mau đưa Niệm Niệm lên xe đi."
Không biết Cố Triều Tịch đã bị thương ở đâu, máu chảy ròng ròng không ngừng, còn đợi nữa sẽ không cứu được mất.
Tô Vũ Đồng gật đầu, nhanh chóng xoay người kéo Niệm Niệm.
Niệm Niệm không ngờ người chú mà cậu luôn không thích lại có thể đánh đổi cả mạng sống để cứu mình, trong lòng không khỏi bồi hồi, nói với Tiểu Dương: "Chú Tiểu Dương ơi, chú vào phòng cách ly trong trạm phòng dịch ở tầng một đón một bé gái ra nha, cháu đến bệnh viện với bố mẹ trước."
Cậu đã hứa sẽ cứu chị Tinh Ngữ ra ngoài.
Những bây giờ cậu không thể tự đi được, đành phải nhờ chú Tiểu Dương đi cứu chị.
"Được!"
Tiểu Dương không hỏi nhiều, chuyện cậu chủ giao phó, anh ta nhất định phải làm.
Nghe được anh ta đồng ý, Niệm Niệm mới ngoan ngoãn theo Tô Vũ Đồng lên xe.
Cố Triều Tịch ngồi tựa trên ghế xe, vẫn không nhúc nhích, máu chảy tràn nhuộm đỏ cả đệm.
Tô Vũ Đồng nóng ruột nóng gan kéo tay gọi anh, nhưng gọi mãi gọi mãi mà anh ta vẫn chẳng đáp lại một câu.
Mộ Diệc Thần thấy cô lo lắng trắng cả mặt bèn lấy điện thoại ra gọi cho sở trưởng, bảo bọn họ lái xe nhanh hơn.
Sở trưởng nhận được điện thoại, lập tức bảo cảnh sát bật kèn, người trên quốc lộ tự giác dạt sang hai bên.
Bệnh viện trấn Thanh Nguyên.
Cố Triều Tịch được đẩy vào phòng chưa bao lâu lại có bác sĩ cấp cứu vội vàng đi ra hỏi nhóm Tô Vũ Đồng: "Kho máu dự trữ của chúng tôi không có nhóm máu O.
Hiện tại người bị thương cần được giải phẫu gấp, nhưng hiện tại người bệnh mất máu quá nhiều, chúng tôi sợ anh ấy không thể chịu được.
Ở đây ai là người thân của bệnh nhân?"
Bây giờ cách tốt nhất là lấy máu của người thân.
Tô Vũ Đồng nghe bác sĩ nói vậy, quay phắt sang nhìn Mộ Diệc Thần.
Anh và Cố Triều Tịch là anh em, nếu anh chịu hiến máu, A Tịch chắc chắn có thể được mổ kịp thời.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng nhìn mình, biết được cô đang nghĩ gì bèn nói: "Anh là nhóm máu AB, không phù hợp với nó."
Anh có cùng nhóm máu với bố của mình là Mộ Hạo Bạch, Cố Triều Tịch lại giống Cố Xuân Mính.
Tô Vũ Đồng phát hoảng, lông mày co cụm một chỗ: "Diệc Thần, anh mau nghĩ cách đi chứ!"
Cô không thể để mặc A Tịch chết được!
Mộ Diệc Thần nói với bác sĩ: "Bệnh viện các anh có trạm phát thanh không? Lập tức phát thông báo, chỉ cần đồng ý hiến máu sẽ được hậu tạ hai vạn tệ."
Anh không tin cả cái bệnh viện này không có một ai nhóm máu O.
"Được!"
Bác sĩ nghe lời anh mau chóng đến trạm phát thanh gọi điện thoại.
Cứu người như cứu hỏa, trạm phát thanh lập tức phát thông báo.
Tiểu Viên đang đứng ngoài bệnh viện nghe thấy radio thông báo cần gấp nhóm máu loại O, chạy vọt vào trong.
Anh ta chạy tới ngoài phòng cấp cứu, nhìn Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng nói: "Tổng giám đốc Mộ, mợ chủ Mộ, nhóm máu của tôi là O, tôi có thể hiến máu cho Sếp Cố."
Tô Vũ Đồng nghe Tiểu Viên nói anh ta có nhóm máu loại O, tức khắc kích động nói: "Tiểu Viên, tôi thay A Tịch cảm ơn cậu."
"Có thể giúp đỡ Tổng giám đốc Mộ và mợ chủ Mộ là vinh hạnh của tôi."
Tiểu Viên muốn hiến máu hoàn toàn là vì giúp chủ bang giải quyết vấn đề, không hề vì muốn cứu Cố Triều Tịch, cũng chẳng phải vì hai vạn tệ.
Bác sĩ thấy đã tìm được người hiến máu vội nói: "Anh mau theo tôi đi rút máu, người bệnh không thể chờ thêm được nữa."
Máu vừa rút ra không thể dùng ngay mà cần phải qua xử lý.
Bọn họ không còn thời gian để chậm trễ, lỡ một giây nguy hiểm của người bệnh lại càng cao.
"Được!"
Tiểu Viên nhanh chân đi theo bác sĩ.
Khi còn ở hiện trường tai nạn, Tô Vũ Đồng chỉ thấy mặt Cố Triều Tịch đầy máu, còn cụ thể thương tích ở đâu thì cô không biết.
Cuộc giải phẫu kéo dài hơn một giờ mới kết thúc.
Bác sĩ báo cho họ biết đã phẫu thuật thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian là ổn.
Mộ Diệc Thần nghe Cố Triều Tịch không còn nguy hiểm, lập tức yêu cầu Tiểu Dương làm thủ tục chuyển viện.
Điều kiện phòng bệnh của bệnh viện ở trấn này không quá tốt, nếu không vì Cố Triều Tịch cần được cấp cứu ngay lập tức thì anh đã đưa đến bệnh viện Nhân dân Đệ nhất thành phố Du Châu rồi.
Hiện giờ không còn gì đáng ngại, vậy thì đưa anh ta quay lại Giang Thành thôi.
Điều kiện nơi đó dẫn đầu toàn quốc, rất có lợi cho việc hồi phục của Cố Triều Tịch.
Niệm Niệm nghe thấy bố bảo phải về Giang Thành lập tức nói: "Bố ơi, con có chuyện muốn nói."
Mộ Diệc Thần có chút bất ngờ, nhìn Niệm Niệm hỏi: "Niệm Niệm, con muốn nói chuyện gì?"
Tô Vũ Đồng cũng rất tò mò, Niệm Niệm muốn nói chuyện gì nhỉ.
Niệm Niệm thấy mọi người đều nhìn mình, quay sang nói với Tiểu Dương: "Chú Tiểu Dương, người cháu nhờ chú đón đâu rồi ạ?"
Chị Tinh Ngữ bị mất một mắt rất đáng thương, cậu đã hứa với chị thì phải làm cho bằng được.
Tiểu Dương cười ấm áp: "Cậu chủ, cô bé đang ở trong xe, có người chăm sóc tận tình, cậu có thể yên tâm."
Niệm Niệm nghe Tiểu Dương nói Tinh Ngữ đang ở trong xe lại nói: "Chú Tiểu Dương, chú dẫn chị ấy tới đây đi."
Cậu muốn bố mẹ thấy chị Tinh Ngữ đáng thương tới mức nào.
"Được rồi."
Tiểu Dương ứng tiếng, quay người đi ra, chốc lát sau đã thấy anh ta nắm tay Tinh Ngữ đi đến.
Tô Vũ Đồng thấy mắt Tinh Ngữ bị quấn băng gạc nhiễm máu không khỏi kinh ngạc, buột miệng hỏi: "Niệm Niệm, mắt của cô bé bị sao vậy con?"
Tinh Ngữ nghe thấy Tô Vũ Đồng gọi Niệm Niệm, gấp gáp hỏi dò: "Niệm Niệm, em đang ở đâu?"
Lúc ấy tiếng súng đinh tai nhức óc, rất khủng khiếp, cậu lại bị tên xấu Hải Kha bắt cóc, cô thật sự rất lo lắng.
"Chị Tinh Ngữ!"
Niệm Niệm chạy đến trước mặt cô bé, gọi cô một tiếng.
Tinh Ngữ nghe thấy tiếng gọi của cậu gần trong gang tác, giơ tay quơ quào về hướng phát ra tiếng nói, Niệm Niệm thấy động tác của cô vội vươn tay chạm vào tay cô.
Nắm được bàn tay nhỏ nhắn của Niệm Niệm, Tinh Ngữ nghẹn ngào nói, giọng hơi run: "Cám ơn em."
Em ấy thật sự không nói dối!
Thật sự đã cứu cô ra ngoài.
Niệm Niệm mỉm cười nhìn cô: "Không có gì, em đã hứa với chị mà."
Nói rồi Niệm Niệm nhìn về phía Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng: "Bố mẹ, chị Tinh Ngữ và con đều bị tên đại ca Hải kia bắt đi, chị ấy đến trước con vài ngày, bị tên kia lấy mắt võng mạc, bây giờ chị ấy chẳng nhìn được gì cả.
Trước kia chị ấy học vẽ, nhưng bây giờ lại không thể thấy tranh.
Con đề nghị chị ấy học nhạc, bố mẹ giúp chị Tinh Ngữ tìm thầy được không ạ?"
Tinh Ngữ nghe rõ ràng từng lời Niệm Niệm nói, nước mắt tức khắc tuôn trào, hòa lẫn máu thấm vào băng gạc.
Niệm Niệm thật sự nói với bố mẹ em ấy.
Tô Vũ Đồng nhẹ dạ, biết được cảnh ngộ bất hạnh của bé gái chẳng lớn hơn Niệm Niệm bao nhiêu không tránh khỏi đau xót trong lòng, cô nói với Niệm Niệm: "Được, mẹ thay bố con đồng ý."
Cô bé này cũng coi như bạn cùng chung hoạn nạn với Niệm Niệm, Niệm Niệm đã muốn giúp cô bé, sao cô có thể không đồng ý được.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng tự làm chủ chỉ cười nhạt, nhìn Tinh Ngữ hỏi: "Nhà của cháu ở đâu, bố mẹ tên gì, cháu có biết số điện thoại của họ không?"
Bọn họ không thể tùy tiện dẫn con gái nhà người ta đi, trước hết phải báo cho người nhà của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...