Bà ấy cũng là phụ nữ, trong lòng đương nhiên rất đồng cảm với hoàn cảnh của Nghiên Nghiên.
Vừa mới sinh con được hơn hai tháng.
Đúng là đáng thương.
Nghiên Nghiên nghe thấy mẹ Trương gọi cô ấy thì lập tức trả lời: “Tôi không sao.
Bà quay về đi.”
Chuyện xấu nhất cũng đã xảy ra rồi, cô ấy còn có gì mà không thể tiếp nhận được nữa.
Cho dù cô ấy có yêu anh ấy hơn nữa, không buông bỏ được anh ấy, nhưng anh ấy chẳng cần cô ấy nữa, thì tất cả còn có ý nghĩa gì.
Vì vậy, cô cũng sẽ không gọi điện thoại, gặp mặt cô cũng không muốn gặp mặt anh ấy.
Giống như Vũ Đồng nói, tiếp tục kéo dài, cô ấy tuyệt đối sẽ không để Hạ Tuyết Oánh được như ý.
Cô ta khiến cô ấy đau khổ, vậy cô ấy cũng sẽ không cho cô ta được sống tốt.
Không ly hôn, cô ta có tiếp tục huênh hoang thì cũng chỉ là thứ nhân tình không nhìn thấy được ánh sáng.
Mẹ Trương nghe thấy Trần Nghiên Nghiên nói vậy thì gật đầu nói: “Lát nữa cô Lạc Lạc tỉnh dậy thì cô gọi tôi, tôi bế giúp cô.
Cô nghỉ ngơi đi.”
Chuyện khác thì bà ấy không giúp được, nhưng bế trẻ con thì chắc chắn bà ấy có thể.
Hiện giờ cô chủ nhà bà ấy đang ở bên ngoài tìm cậu chủ nhỏ, bà ấy giúp cô chăm sóc mẹ con cô Nghiên Nghiên cũng coi như là bớt nỗi lo cho cô chủ.
Trần Nghiên Nghiên cười với bà ấy: “Cảm ơn bà, mẹ Trương.”
Cũng cảm ơn Vũ Đồng đã đưa cô về nhà cô ấy, mới để cho cô có chỗ yên thân mà sống.
“Cô Nghiên Nghiên, cô và cô chủ nhà chúng tôi giống như chị em ruột, có gì mà cảm ơn.
Tôi đi trước đây.
Cô Lạc Lạc tỉnh thì gọi tôi.” Mẹ Trương nói xong thì rời khỏi phòng Nghiên Nghiên.
Trần Nghiên Nghiên nghe bà ấy nhắc tới Vũ Đồng thì trong lòng lập tức lại nhớ đến Niệm Niệm.
Cô ấy lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vũ Đồng.
Đã hai ngày rồi, Tô Vũ Đồng ngồi trên giường trong khách sạn, vừa lau nước mắt vừa lật xem những tin nhắn để lại trong mục tìm người trên mạng xã hội.
Kéo tới kéo lui trên màn hình bỗng xuất hiện tên của Nghiên Nghiên.
Cô lau nước mắt, nhận điện thoại: “A lô, Nghiên Nghiên.”
Nghe thấy giọng của cô, Trần Nghiên Nghiên lập tức hỏi: “Vũ Đồng, có tin tức của Niệm Niệm chưa?”
Tô Vũ Đồng nói: “Đã xác định được kẻ tình nghi rồi, hiện giờ đang truy nã.
Chỉ có bắt được cô ta thì mới biết được tung tích của Niệm Niệm.”
Trần Nghiên Nghiên nghe xong thì trong lòng vô cùng buồn bã, nói: “Vũ Đồng, xin lỗi cậu.
Nếu Niệm Niệm không vì cứu Lạc Lạc thì cũng sẽ không bị bắt đi, sau đó cũng sẽ không kẻ buôn người nhắm phải.”
Số Vũ Đồng đã đủ khổ rồi, hiện giờ lại lạc mất Niệm Niệm, trong lòng cô ấy thật sự rất áy náy.
Nếu như có thể, cô bằng lòng dùng tính mạng của bản thân đổi lấy Niệm Niệm bình an trở về.
“Đồ ngốc.
Vì sao cậu lại nói như vậy.
Chuyện này có liên quan gì đến cậu đâu.
Cậu không được phép nghĩ lung tung đâu đấy, biết chứ hả? Diệc Thần đã phát động rất nhiều người đi tìm rồi.
Tớ tin Niệm Niệm sẽ có thể tìm thấy rất nhanh thôi.”
Chuyện Thiếu Dương ngoại tình đã mang đến đả kích đủ lớn cho cô ấy rồi, cô không muốn để cô ấy tự mình tăng thêm gánh nặng tinh thần cho bản thân nữa.
Niệm Niệm cứu Lạc Lạc là vì cậu bé thật sự thích cô bé, không muốn nhìn thấy cô bé bị thương, chỉ vậy mà thôi.
Nghe thấy Tô Vũ Đồng an ủi mình, mắt Trần Nghiên Nghiên chợt cay, nói: “Vũ Đồng, cảm ơn cậu.”
Đều là người làm mẹ, cô ấy có thể cảm nhận được việc Niệm Niệm mất tích, Tô Vũ Đồng sẽ có tâm trạng gì.
Hiện giờ Vũ Đồng không trách cô ấy mà ngược lại còn an ủi cô ấy, thật sự khiến cô ấy cảm động đến không biết nên nói gì.
Trong lòng cô ấy chỉ còn lại cảm kích và buồn bã.
Nghe thấy cô ấy nói chữ cảm ơn.
trong lòng Tô Vũ Đồng cảm thấy hơi nhói: “Hiện giờ mình đang ở Du Châu, cậu chăm sóc bản thân và chăm sóc Lạc Lạc cho tốt là đã cảm ơn mình rồi.”
Trước đây, những ngày tháng tăm tối khi cô ở Bệnh viện tâm thần Thành phố Giang Thành, nếu không phải cô ấy thì có lẽ cô đã chết từ lâu rồi.
Bọn họ là bạn tốt cùng trải qua khó khăn.
Chữ cảm ơn này, cô ấy không nên nói ra.
Giống như ban đầu cô muốn cảm ơn cô ấy, cô ấy cũng không cho.
Đôi mặt Trần Nghiên Nghiên rưng rưng, trả lời: “Ừ, tớ sẽ làm vậy.”
“Ừ, vậy tớ cúp máy đây.”
Tô Vũ Đồng cúp máy, Mộ Diệc Thần liền bước đến bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong lòng.
Vũ Đồng của anh đúng là một người ấm áp, tình nguyện chịu khổ về bản thân cũng không muốn để Nghiên Nghiên buồn.
Tô Vũ Đồng dựa vào ngực Mộ Diệc Thần, nước mắt không báo trước mà rơi xuống, hỏi: “Diệc Thần, đã hai ngày rồi.
Anh nói xem, Niệm Niệm còn trong tay Lý A Hoa đó không?”
Mộ Diệc Thần biết Tô Vũ Đồng lo lắng Niệm Niệm sẽ bị Lý A Hoa bán mất, nói với cô: “Em yên tâm, mặc kệ là có còn hay không, chúng ta nhất định sẽ tìm được thằng bé.”
Cho dù lật tung cả nước, anh cung phải tìm được Niệm Niệm, tuyệt đối sẽ không cho phép con của mình lưu lạc ở bên ngoài.
Nghe thấy lời của anh, nước mắt Tô Vũ Đồng rơi càng ngày càng nhiều, không ngăn lại được.
“Niệm Niệm, con ở đâu?”
Niệm Niệm ngủ trên tàu hỏa một ngày một đêm.
Vào lúc cậu bé đang mơ màng thì tàu hỏa chuyển động, cậu bé lập tức tỉnh lại, chạy đến bên cửa sổ nhìn.
Cậu chỉ nhìn thấy xe lửa đã đi vào một phòng rửa xe tự động.
Súng nước áp lực cao bắn lên trên thân tàu, bản chải màu xanh tự động di chuyển bắt đầu rửa.
Sau khi con tàu được rửa sạch sẽ, dừng lại, có nhân viên phục vụ lên tàu để đổi đồ trên giường.
Niệm Niệm nhìn thấy cửa mở, tranh thủ lúc bọn họ không chú ý, lặng lẽ chạy xuống xe.
Bước ra khỏi trạm rửa tàu, cậu bé mơ màng nhìn xung quanh.
Nơi này không hề có chú cảnh sát, cũng không có bất kỳ chiếc điện thoại nào có thể dùng.
Từng bị Lý A Hoa lừa, hiện giờ ngoại trừ chú cảnh sát thì cậu bé chẳng tin ai nữa cả, liền một mình chạy dọc theo con đường.
Xe cộ đi lại qua đây không nhiều, có chủ xe nhìn thấy một đứa trẻ như Niệm Niệm một mình đi trên đường thì dừng lại hỏi.
Niệm Niệm nhìn trước sau, trái phải đều không có người, trong lòng cậu bé lại lo lắng, liền không để ý tới.
Cậu bé nói với bản thân, ngoại trừ gặp được chú cảnh sát, bằng không sẽ không tin tưởng bất kỳ ai, đặc biệt là trên đường phía trước không có thôn xóm, phía sau không có cửa tiệm.
Trên mặt người xấu cũng không có viết chữ xấu.
Mặt trời mùa hè vô cùng độc, Niệm Niệm không có gì để che chắn, đi được hơn một tiếng thì việc phơi nắng đã khiến cậu bé ngất đi.
Không lâu sau, cậu bé liền cảm thấy buồn nôn, ngồi xổm ở bên đường nôn khan.
Sau khi nôn một lúc thì lại tiếp tục đi.
Cứ như vậy mấy lần thì cậu bé không đi tiếp được nữa.
Vừa đói vừa mệt lại vừa khát, cậu bé đã xuất hiện hiện tượng cảm nắng, hai mắt tối đi, ngã ra bên đường.
Lúc này, một chiếc xe tải nhỏ chạy qua, tài xế nhìn thấy cậu bé nằm trên đường, một chân đạp phanh xe, mở cửa xe bước xuống xem.
Khi người đó lật Niệm Niệm trở lại thì nở ra nụ cười.
Ối chà, hôm nay vận may khá đấy, mèo mù lại có thể vớ được con cá rán đẹp thế này.
Thằng nhóc này chắc chắn đáng tiền, Một lát nữa đưa về để mấy người Lý A Hoa xem thử.
Cười xong, người đó nhanh chóng bé Niệm Niệm lên, đặt vào trong chiếc xe tải của mình, sau đó khóa cửa lại, vui vẻ lái xe về nhà.
Chuyến này trở về, Lý A Hoa cũng không làm thực hiện được vụ làm ăn, đôi mắt bị Niệm Niệm cào phải đã bị viêm, đang ở nhà nhân tình của cô ta.
Lúc cô ta đang ngồi trên salon cắn hạt dưa thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng xe tải.
Cô ta biết nhân tình của cô ta đến rồi, vừa cười vừa đi ra ngoài.
Lúc cô ta chuẩn bị mở miệng gọi kẻ đó thì nhìn thấy anh ta mở cửa của chiếc xe tải nhỏ, bế một đứa bé đi tới.
Lý A Hoa vừa nhìn bộ quần áo này thì lập tức cảm thấy quen mắt, cô ta ngay lập tức lao đến nhìn mặt Niệm Niệm.
Vừa nhìn, cô ta liền cảm thấy vô cùng bất ngờ, kích động nhìn người đàn ông, hỏi: “Đại Khuê, anh tìm thấy thằng nhóc này ở đâu vậy?”
Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...