Một con đường ngắn như vậy, cô nhất định phải dẫn Vũ Đồng đi vào.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Thôi Chấn Hi nói như vậy cũng cảm thấy hợp lý, liền nói theo:
“Vũ Đồng tớ cũng thấy cách này không tồi đâu.”
Đứa bé đó đối với Tô Vũ Đồng quan trọng đến nhường nào, Trần Nghiên Nghiên hiểu rất rõ.
Chi bằng đã có cách đi tắt vậy cũng nên để Vũ Đồng đi.
Mộ Diệc Thần như một vị vua trên cao, thế lực vô cùng lớn mạnh, nếu như Vũ Đồng thành công thì chuyện tìm lại con cũng như đối đầu với mẹ con nhà Lâm Yên Nhiên đã chẳng còn là vấn đề gì nữa.
Nghe xong lời khuyên từ hai người bạn thân, Tô Vũ Đồng cũng có chút lay động.
Tuy rằng cô cũng cảm thấy đây là một cách tốt, nhưng nếu như đổi thành một người khác cô còn có thể miễn cưỡng làm vậy, còn với Mộ Diệc Thần, liệu cô có thể không?
Chấn Hi thấy cô lưỡng lự như vậy liền nói: “Vũ Đồng, cậu đừng sợ nữa.”
Trần Nghiên Nghiên thấy Chấn Hi nói vậy liền đáp: “Chấn Hi, đừng ép cậu ấy, để cậu ấy từ từ suy nghĩ.”
Chấn Hi quả thật đều vì muốn tốt cho Tô Vũ Đồng, thay cô lo lắng về chuyện tìm lại con trai.
Nhưng cũng cảm thấy Nghiên Nghiên nói không sai:
“Được rồi, thôi vậy thì để cậu ấy tự quyết định vậy, chúng ta không làm phiền nữa.
Nào, chơi tiếp đi.”
“OK.” Nghiên Nghiên gật đầu rồi ngay sau đó lại tiếp tục chơi điện tử với Chấn Hi.
Nhìn thấy hai người họ lại bắt đầu vào trận, Tô Vũ Đồng đưa ánh mắt về phía ba chiếc hộp được cô đặt trên bàn, trong đầu không khỏi suy nghĩ.
Cô có nên thử không? Vừa hay cũng có cớ trả quần áo.
Ừ đúng, Chấn Hi nói rất đúng, bất cứ cách nào cũng phải thử.
Quyết định xong, cô quay trở về phòng.
Hôm nay quả thực đã quá mệt rồi, tắm nhanh một cái, cô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời rọi qua khung kính cửa sổ, Tô Vũ Đồng trang điểm nhẹ nhàng, sau đó xách ba chiếc hộp rồi đi ra ngoài đến trạm tàu điện.
Đi tới công ty, cô lấy hết can đảm, đi thẳng tới tầng 22.
Ngải Mễ nhìn thấy Tô Vũ Đồng đi tới, cười nhẹ rồi mở miệng hỏi:
“Chào buổi sáng Tô tiểu thư, cô có việc gì sao?”
Tô Vũ Đồng nhìn vào cánh cửa phòng làm việc của Mộ Diệc Thần, sau đó bèn hỏi:
“Ừm….Ngải Mễ, Tổng giám đốc Mộ có ở đây không?”
Ngải Mễ thấy cô xách đồ, vẫn giữ nụ cười trên môi, trả lời:
“Tổng giám đốc Mộ hiện tại vẫn chưa tới.
Nếu như buổi sáng không phải họp thì phải chín giờ anh ấy mới tới đây, cô muốn tặng quà cho Tổng giám đốc Mộ sao?”
Tô Vũ Đồng có chút ngại ngùng, gượng gạo cười:
“Đúng vậy, vậy thì nếu anh ấy tới cô giúp tôi chuyển lời nhé.
À đúng rồi trong chiếc USB này có thứ rất quan trọng.”
Dù sao thì đồ cũng đã mang tới rồi, nếu như cô lại mang đi thì chắc chắn Ngải Mễ sẽ nghĩ linh tinh.
“Ừ, được.” Ngải Mễ vui vẻ đồng ý.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy Ngải Mễ đặt đồ xuống dưới phía sau bàn làm việc xong liền cáo từ:
“Vậy tôi đi đây.”
Ngải Mễ xoa xoa tay: “Ừ, tạm biệt.”
Tô Vũ Đồng không dễ gì mới lấy được can đảm tới đây, vậy mà Mộ Diệc Thần lại không ở.
Cô có chút thất vọng đi về phía thang máy.
“Ting!”
Cô vừa đi tới cửa thang máy thì cùng lúc đó cánh cửa thang cũng được mở ra, Tô Vũ Đồng nhìn thấy ngay Mộ Diệc Thần ở trước mặt.
Cùng lúc đó, Mộ Diệc Thần cũng đang nhìn về phía cô.
Tiểu Dương nhìn thấy Tô Vũ Đồng đứng trước cửa thang không chút động tĩnh, trong lòng có chút không yên, ra hiệu cho hai người vệ sĩ kéo cô sang một bên.
“Mộ……..”
Tô Vũ Đồng vừa mở miệng thì tiếng chuông điện thoại của Mộ Diệc Thần cũng vang lên.
Gương mặt lạnh lùng nhận lấy điện thoại, sải bước về phía phòng làm việc, không nhìn cô thêm chút nào nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của anh, Tô Vũ Đồng xua đi ý nghĩ trước đó, bước vào trong thang máy.
Ngải Mễ nhìn thấy Mộ Diệc Thần hôm nay đột nhiên tới sớm nửa tiếng cũng nhanh chóng đứng dậy kính cẩn cúi chào, nhìn thấy anh đang nghe điện thoại nên cũng không dám lên tiếng.
Mộ Diệc Thần mắt nhìn thẳng, đi nhanh về phía phòng làm việc.
Tiểu Dương thấy vậy cũng nhanh chóng đi lên phía trước mở cửa.
Chờ Mộ Diệc Thần đi vào trong, Ngải Mễ mới dám ngồi xuống.
Mười phút sau, Mộ Diệc Thần dùng điện thoại nội bộ gọi cô vào trong, cô nhanh chóng nhấc theo đồ của Tô Vũ Đồng mang vào, kính cẩn gọi anh: “Tổng giám đốc Mộ.”
Mộ Diệc Thần nhìn thấy mấy chiếc túi trong tay cô, ánh mắt trở nên cau có, anh gắt lên:
“Có phải không muốn làm nữa không? Đây là siêu thị sao?”
Ngải Mễ bị mắng liền vội vã giải thích:
“Tổng giám đốc Mộ, đây không phải của tôi, là do Tô Vũ Đồng mang tới, nói rằng gửi cho anh.”
Nghe cô nói xong, Mộ Diệc Thần càng trở nên khó chịu hơn:
“Rốt cuộc ai mới là ông chủ của cô? Cô làm việc cho ai vậy!”
Tối hôm qua anh đã hạ quyết tâm kể từ nay trở đi sẽ không có thêm bất kì sự xuất hiện nào đối với Tô Vũ Đồng nữa.
Vậy mà ngay lúc này đây, cô còn giúp cô ấy mang đồ tới cho anh.
Ngải Mễ thấy anh tức giận, gương mặt nhỏ nhặn tái bợt, run rẩy trả lời:
“Xin lỗi Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ mang đi ngay bây giờ.”
Thực ra cô không định sẽ mang vào sớm như vậy, cô định chờ thêm một lúc mới mang tới cho chủ tịch.
Nhưng nhớ tới tối hôm qua nói chuyện với Tiểu Dương, cô biết được chuyện anh đã cùng với Tô Vũ Đồng đi tham dự lễ kỉ niệm ngày thành lập của Tô Thị, cô cảm thấy Tô Vũ Đồng có gì đó không giống như những người khác.
Ông chủ từ trước tới nay chưa hề dẫn theo bất kì ai đi dự tiệc trước đám đông, do vậy cô cho rằng anh đối với Tô Vũ Đồng hoàn toàn khác.
Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, đã làm thư kí của anh thì tầm nhìn phải đưa ra xa hơn.
Cô nào biết mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Tầm trạng của ông chủ quả nhiên còn khó đoán hơn cả thời tiết.
Lần sau cô nhất định phải cẩn trọng hơn!
Trong lúc Ngải Mễ vội vàng rời đi, trong lúc quay người thì chiếc USB từ trong tay cô rơi xuống.
Mộ Diệc Thần nghe thấy tiếng phát ra liền đưa mắt nhìn theo.
“Tổng giám đốc Mộ, xin lỗi.” Ngải Mễ lo sợ xin lỗi, ngay sau đó nhanh tay nhấc chiếc hộp lên.
“Chiếc USB đó cũng là do cô ấy mang tới sao?” Mộ Diệc Thần mở miệng hỏi, ánh mắt trầm xuống để lộ ra một tia lạnh lùng.
Ngải Mễ thu lại chiếc hộp: “Vâng, Tổng giám đốc Mộ, cô ấy cũng nói thứ này rất quan trọng.”
Mộ Diệc Thần lạnh lùng ra lệnh: “Mang tới đây!”
Người phụ nữ này đang làm gì đây? Đưa chiếc USB này cho anh để làm gì?
“Dạ.”
Ngải Mễ không dám chần chừ hơn mà nhanh chóng nghe theo lệnh.
Nhận chiếc hộp xong, Mộ Diệc Thần xua xua tay về phía Ngải Mễ, tỏ ý ra ngoài.
Ngải Mễ ngay sau đó liền rời khỏi phòng làm việc của anh.
Sau khi Ngải Mễ đi ra, Mộ Diệc Thần cắm chiếc USB vào máy tính của mình.
Lúc anh nhìn thấy mọi dữ liệu ở trong đó, đáy mắt có chút thay đổi, trong đầu hiện lên khoảng khắc Tô Vũ Đồng sống chết giữ chặt lấy chiếc điện thoại.
Lẽ nào anh hiểu nhầm cô rồi sao? Người phụ nữ này thật khiến anh ngày càng rối trí.
Trong tay cô rõ ràng có tư liệu có thể xoay chuyển tình thế, vậy mà hôm qua cô lại tự nguyện giao dịch để đổi lấy công việc.
Quá khó hiểu rồi, cô rốt cuộc muốn làm gì đây?
Mộ Diệc Thần chau mày, chìm sâu vào suy nghĩ.
Người phụ nữ khiến anh không thể nhìn thấu được, đợi có thời gian rảnh anh nhất định sẽ hỏi cô cho bằng được!
“Ting reng reng!”
Tiếng chuông điện thoại trên bàn lại vang lên, anh vươn tay nắm lấy rồi nhận điện thoại, đầu bên kia truyền tới một giọng nói kính cẩn của trưởng phòng hậu cần, nhanh chóng báo cáo:
“Tổng giám đốc Mộ, chúng tôi đã khôi phục được tất cả dữ liệu trong camera giám sát, kẻ phóng hỏa đã được tìm ra rồi, chính là tên Triệu Tiểu Đào lần trước.
Anh xem chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Mộ Diệc Thần nghe xong, liền cắt ngang: “Tạm thời không cần báo cảnh sát, tìm cho tôi một thám tử tốt nhất để điều tra chuyện này.”
Thứ anh cần cảnh sát không thể tìm ra! Tô Vũ Đồng rốt cuộc có liên quan tới chuyện này hay không, anh rất nóng lòng muốn biết.
“Rõ!” Nhận được chỉ thị, trưởng phòng hậu cần đáp ngắn gọn.
Anh đặt điện thoại xuống, Tô Vũ Đồng liền bước đến gõ cửa.
“Vào đi.”
Trưởng phòng hoàn toàn không hề biết tới người gõ cửa lại chính là Tô Vũ Đồng, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Nhưng cho đến khi nhìn thấy Tô Vũ Đồng đi vào, thái độ liền thay đổi một trăm độ so với trước đó, đứng dậy mỉm cười:
“Vũ Đồng à, sao cô lại tới đây?”
Bà cô này chẳng phải để cô nghỉ ở nhà rồi sao? Đây là muốn hất đổ bát cơm của anh đi sao?
Tô Vũ Đồng nhìn thấy sắc mặt của anh liền cười nói:
“Trưởng phòng yên tâm, tôi quay trở lại làm việc là đã nhận được sự đồng ý của Tổng giám đốc Mộ, anh cứ yên tâm mà giao công việc cho tôi đi.”
Ngày đầu tiên đi trên con đường này của cô đã vấp phải trắc trở rồi, do vậy vẫn nên chăm chỉ làm việc thì hơn.
Chỉ cần được ở lại Hoa Thành, nhất định vẫn sẽ còn cơ hội.
Trưởng phòng hậu cần sau khi nghe xong đã nhận được sự chấp thuận của ông chủ mới thở phào nhẹ nhõm:
“Dạo gần đây công ty rất nhiều việc.
Chỗ tôi đây vẫn còn có vài việc, việc đầu tiên là tới bộ phận tài vụ giúp đỡ, thứ hai là tới bộ phận quảng cáo, thứ ba là ra ngoài mua vật phẩm và thứ tư là tới giám sát tiến độ ở phòng nguyên vật liệu, cô chọn đi.”
Trong lòng anh luôn nghĩ cô là người của ông chủ, không thể gây khó dễ được.
Ra lệnh và để cho cô tự chọn có sự cách biệt rất lớn.
Tô Vũ Đồng thấy trưởng phòng để cô tự chọn công việc như vậy thì không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng không thắc mắc thêm.
Nếu muốn được ở lại làm việc thì không có quyền từ chối, cười nói: “Tôi đến bộ phận quảng cáo giúp đỡ vậy.”
Từ đầu cô vẫn luôn muốn tới bộ phận quảng cáo làm việc, dù sao cũng có được cơ hội này thì cô cũng nên nhanh chóng nắm bắt.
Còn bộ phận hậu cần thì sớm muộn cô cũng phải rời đi.
Nghe xong lựa chọn của cô, trưởng phòng không ý kiến gì thêm, nheo mắt cười:
“Bộ phận quảng cáo cũng tốt, đi đi, nhớ rằng nếu gặp bất cứ rắc rối nào thì tùy lúc có thể tới tìm tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...