Trong lòng Tiểu Dương vẫn đang lo lắng về chuyện của Niệm Niệm, nghe thấy câu nói của anh ta, Tiểu Dương nói: “Làm việc nghiêm chỉnh.
Gọi điện thoại hỏi phía cảnh sát xem có tin tức không?”
Giờ đã là lúc nào rồi, anh ta còn có tâm trạng mà hóng chuyện.
Tiểu Dương là trợ lý được trọng dụng của Mộ Diệc Thần, địa vị đều cao hơn so với giám đốc của công ty con.
Nghe thấy lời của Tiểu Dương, An Nam trả lời: “Vâng!” Sau đó liền đi gọi điện thoại.
Cảnh sát nhận được điện thoại của An Nam, nghe thấy anh ta hỏi về chuyện tiến triển thì nói với anh ta, hiện giờ đã bước đầu xác định được ba kẻ khả nghi, bảo anh ta bảo ông lão đó đến xác nhận hình ảnh.
An Nam gọi điện thoại xong liền báo cáo lại với Tiểu Dương.
Tiểu Dương vừa nghe vậy lập tức nói: “Vậy còn không mau gọi điện thoại.”
“Được.”
An Nam lập tức lấy ra số điện thoại mà ông lão đưa ở trong túi áo vest, gọi điện thoại.
Tiểu Dương tranh thủ lúc anh ta gọi điện thoại, báo cáo lại những lời anh ta vừa nói với Mộ Diệc Thần một lượt.
Hiện giờ Tô Vũ Đồng đang trong tình trạng mất bình tĩnh, nghe thấy lời của Tiểu Dương thì lập tức nói với Mộ Diệc Thần: “Diệc Thần, em muốn đến đồn cảnh sát.”
Cô muốn đi xem thử rốt cuộc kẻ buôn người đã bắt cóc con trai cô trông như thế nào.
“Được.”
Mộ Diệc Thần không hỏi nguyên nhân cũng biết được vì sao cô muốn đi.
Anh dìu cô đi ra ngoài.
Lúc bọn họ đến đồn cảnh sát, ông lão cũng đã đến nơi, đi theo ông lão còn có con gái của ông ấy.
An Nam nhìn thấy bọn họ xuống xe thì lập tức nói với Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng: “Tổng giám đốc Mộ, mợ chủ Mộ, vị này là ông lão đã cung cấp tin cho chúng ta.”
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời của An Nam, kích động đi về phía ông lão.
“Thưa ông, tôi là mẹ của cậu bé.
Ông là người cuối cùng nhìn thấy thằng bé, nó vẫn ổn chứ?”
Ông lão nhìn Tô Vũ Đồng rồi lại nhìn Mộ Diệc Thần ở sau lưng cô, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Bởi vì đứa bé trông rất giống người đàn ông trẻ tuổi ở phía sau đó.
Đây mới là bố mẹ thật sự của đứa bé đó.
Khi đó sao ông ấy lại không nhìn cho kỹ chứ?
Vừa nghĩ đến vì phán đoán sai lầm của ông ấy mà khiến cho con của họ bị kẻ buôn người bắt đi, ông lão vô cùng áy náy, nói: “Tình cảnh của cậu bé đó có lẽ không được tốt cho lắm.
Người phụ nữ bắt cậu bé đi rất hung dữ.
Khi đó còn đánh đứa nhỏ trước mặt tôi.”
Nơi này là đồn cảnh sát, ông ấy phải nói thật để cảnh sát biết được người phụ nữ đó xấu xa đến mức nào, sau này bắt được cô ta mới phạt nghiêm.
Tô Vũ Đồng nghe thấy việc kẻ buôn người đã đánh Niệm Niệm thì rất đau lòng, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
Mộ Diệc Thần ôm lấy cô, nói với ông lão: “Thưa ông, hiện giờ cảnh sát dựa theo miêu tả của ông đã tìm thấy ba kẻ tình nghi.
Ông nhất định phải xác nhận cẩn thận.”
Kẻ buôn người đáng chết đó dám đánh con anh, anh nhất định sẽ không tha cho cô ta.
Ông lão gật đầu, nói: “Yên tâm đi, anh bạn trẻ.
Tôi có ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ đó.
Chỉ cần gặp lại thì chắc chắn sẽ không nhận nhầm được.”
Nghe ông ấy nói như vậy, Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng liền cùng với ông ấy đi vào trong phòng làm việc của cảnh sát.
“Thưa ông, đây chính là ba kẻ tình nghi mà chúng tôi đã tìm ra theo miêu tả của ông.
Ông xem thử là ai.”
Cảnh sát trượt con chuột, mở ba bức ảnh ra.
Ông lão nhìn kỹ từng người một, cuối cùng ánh mắt khóa chặt ở bức ảnh cuối cùng, chỉ vào nói: “Là cô ta.”
Nghe thấy lời của ông lão, cảnh sát lại hỏi lại một lần: “Ông chắc chắn chứ?”
Ông lão trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không sai được.
Con gái tôi cũng từng nhìn thấy cô ta.”
Nghe thấy ông lão nói như vậy, cảnh sát lập tức gọi con gái của ông ấy vào, bảo cô ấy xác nhận.
Con gái của ông lão nhìn một lượt, cũng nói: “Chính là cô ta.”
Qua sự xác nhận của bố con hai người bọn họ, phía cảnh sát đã xác định mục tiêu là Lý A Hoa.
Trong ba kẻ tình nghi này chỉ có Lý A Hoa là xỏa trá.
Từ trước đến nay cô ta đều không về quê, quanh năm đều lang thang khắp nơi trong cả nước, rất khó để có thể bắt được cô ta.
Mộ Diệc Thần nghe thấy cảnh sát nói là khó thì đôi mắt chợt chuyển lạnh, lạnh giọng nói với Tiểu Dương: “Thông báo tới tất cả các chi nhánh trên toàn quốc, toàn bộ đều được nghỉ phép, phát động tất cả quan hê có thể dùng được cho tôi.
Trong vòng ba ngày phải tìm được Lý A Hoa này cho tôi.”
Anh không tin cô ta có thể đi lên trời.
Hơn một trăm công ty dưới trướng Hoa Thành, số lượng nhân viên lên tới hàng chục triệu, lại cộng thêm họ hàng của họ hàng, bạn bè của bạn bè của bọn họ, anh không tin không tìm được.
“Vâng, Tổng giám đốc Mộ.”
Tiểu Dương lập tức đi ra bên ngoài phát thông báo.
Trong vòng một tiếng, tất cả nhân viên của trên dưới trăm công ty trên toàn quốc đều đã phát động toàn bộ mối quan hệ của bản thân đi tìm Lý A Hoa.
Cho nên, trên mạng xã hội cũng tràn ngập ảnh của Niệm Niệm.
Sau khi nhìn thấy tin tức, Chân Hi cảm thấy nóng ruột, mất cả tâm trạng quay phim, lập tức đăng trên Weibo nhờ người hâm mộ của cô tìm giúp.
Giang Thành.
Bà Mộ biết được Niệm Niệm bị kẻ buôn người bắt đi thì bệnh cũ lập tức tái phát.
Quản gia Ngô vô cùng lo lắng, nhưng bà ấy không cho Quản gia Ngô nói với Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng.
Bà ấy không muốn khiến bọn họ phân tâm.
Hiện giờ chuyện bà ấy hy vọng nhất chính là có thể nhanh chóng tìm được Niệm Niệm.
Quản gia Ngô đã theo bà ấy mấy chục năm, ông ấy hiểu tâm tư của bà ấy, nên chỉ lặng lẽ ở bên cạnh.
Sau khi Cố Triều Tịch biết Niệm Niệm mất tích cũng lập tức phái người đi tìm.
Sau khi Hạ Vinh biết được thì lập tức gọi điện thoại cho bà Cố đang ở nước ngoài xa xôi.
Bà cô nghe thấy tin con trai mình đang giúp kẻ thù tìm người thì lập tức cảm thấy không vui, gọi điện thoại mắng cho Cố Triều Tịch một trận.
Cố Triều Tịch không muốn cãi nhau với bà ta nữa, thẳng tay ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Anh ta biết Niệm Niệm đối với Tô Vũ Đồng mà nói là rất quan trọng.
Hiện giờ cậu bé mất tích, chắc chắn là Tô Vũ Đồng sẽ rất buồn.
Trong lòng anh vẫn luôn nhớ về cô, lập tức bảo thư ký đặt vé đi Du Châu.
Bất kể Mộ Diệc Thần có ở bên cạnh cô hay không, mỗi lần, vào lúc cô gặp chuyện không hay đều là anh ta ở bên cô.
Lần này cũng không phải ngoại lệ.
Vào lúc anh ta đang thu dọn hành lý, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Ngay lập tức anh ta bước tới mở cửa.
Cửa vừa mở, anh ta liền nhìn thấy Cố Nhã Nhã với nụ cười mỉm nhìn anh, hô lên một tiếng: “Anh!” Sao đó, cô ta liền đi vào trong phòng, còn đóng cửa lại giúp Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch nhìn cô ta, nói bằng giọng không vui: “Không phải anh đã bảo là nếu em không có việc gì thì không được phép đến tìm anh sao?”
Nhìn thấy anh ta lạnh nhạt với mình như vậy, trong lòng Cố Nhã Nhã vô cùng khó chịu, nụ cười trên mặt cũng mất đi, nói: “Chỉ là em nhớ anh, cho nên đến thăm anh thôi.”
Ngày tháng không nhìn thấy Cố Triều Tịch, cô ta ăn không ngon, ngủ không ngon, cả người cũng đã gầy đi nhiều.
Lẽ nào anh ta không nhìn ra sao?
Lẽ nào Cố Triều Tịch không biết tấm lòng của cô ta dành cho anh ta, hay là anh ta đang giả vờ không biết?
Cố Triều Tịch nghe thấy cô ta nói thẳng như vậy thì khuôn mặt tà mị ập tức trở nên nghiêm túc: “Nhã Nhã, anh phải đi công tác.
Hiện giờ em thăm cũng thăm xong rồi, em đi về đi.”
Chẳng trách trước đây Tô Vũ Đồng hiểu nhầm tình cảm của Nhã Nhã đối với anh ta.
Hiện giờ xem ra, thật sự là con bé có chút vấn đề.
Cố Nhã Nhã đã không còn nhỏ nữa, đã mười tám tuổi rồi, cũng nên hiểu chuyện rồi.
Anh ta sẽ không chuyện gì cũng chiều theo ý của ccn bé như lúc con bé còn nhỏ nữa, chuyện nên giáo dục thì nhất định phải giáo dục.
Mặc kệ thì chỉ có hủy hoại con bé mà thôi.
Cố Nhã Nhã nghe thấy Cố Triều Tịch đuổi cô ta đi thì trái tìm rơi mạnh xuống, nói: “Anh, rốt cuộc Nhã Nhã có chỗ nào không tốt? Anh nói đi, em thay đổi.”
Đúng thế, chỉ cần anh ta nói thì cô ta sẽ thay đổi thành dáng vẻ mà anh ta thích.
Ánh mắt Cố Triều Tịch sâu thẳm nhìn Cố Nhã Nhã, nói: “Đừng quậy nữa.
Em mau về đi, anh phải đi rồi.” Nói xong, Cố Triều Tịch liền nhấc vali lên, đi ra ngoài.
Bất kể lời Cố Nhã Nhã nói với anh ta là có ý gì, anh ta đều sẽ không chấp nhận.
Nếu như cô ta nghe lời, cả đời này đều sẽ là em gái của anh ta, còn nếu không nghe lời, vậy bọn họ chỉ có thể là người qua đường xa lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...