Lần này mẹ của bọn họ thật sự quá đáng, nếu như giải quyết không tốt, khó tránh khỏi lần sau bà ta sẽ không đối xử với Thôi Chân Hi như vậy.
Lúc anh Hạo giao Chân Hi cho mình, anh đã nghĩ mình nhất định phải bảo vệ thương yêu cô ấy thật tốt, tất cả những chuyện không tốt anh cũng phải đề phòng để nó không xảy ra.
"Được!"
Chỉ cần Thiếu Vũ không phải khuyên anh thì cậu muốn trở về thì cùng đi.
Hai anh em nhất trí với nhau, cùng đi ra khỏi phòng bệnh, về nhà họ Cung.
Sau khi bà Cung nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên chảy máu, cũng không có tâm trạng gì đi chơi nữa mà trực tiếp dẫn Ái Lệ Ty trở về nhà.
Ái Lệ Ty thấy bà ta về đến nhà, ngồi ở trên ghế sa lon một hồi lâu cũng không có mở miệng nói chuyện thì rót cho bà ta một ly nước, đưa đến trước mặt bà ta, "Thưa bà, bà uống nước đi.
"
Bà Cung nghe được tiếng nói của Ái Lệ Ty, lập tức lấy lại tinh thần, xua tay: "Tôi không khát, cầm đi xuống đi.
"
Thấy bà ta ngay cả nước cũng không uống, Ái Lệ Ty thử thăm dò: "Thưa bà, có phải bà đang lo lắng cho mợ chủ hay không, nếu không tôi gọi điện thoại hỏi một chút?"
Bà ta cũng nhìn thấy, trên váy mợ chủ nhà bọn họ thật là nhiều máu.
Bà Cung nghe thấy Ái Lệ Ty kêu Trần Nghiên Nghiên là mợ chủ thì sắc mặt lập tức trầm xuống, "Ái Lệ Ty, bà mới vừa kêu người phụ nữ đó là gì? Với bà muốn đi hỏi cái gì, tên nghiệt chủng trong bụng cô ta kia sảy mới phải đó!"
Trần Nghiên Nghiên không xứng với con trai bà ta, cô và con của cô sống hay chết không có liên quan gì đến bà ta.
Ái Lệ Ty thấy bà ta nổi giận, vội vàng nói: "Thưa bà, tôi xin lỗi!"
Chỉ là vừa rồi bà ta nhìn thấy bà Cung có cái gì đó không bình thường cho nên mới muốn quan tâm một chút.
Trong lòng bà Cung có chút phiền não, nói với Ái Lệ Ty: "Được rồi, bà đi xuống đi.
"
"Dạ !"
Ái Lệ Ty đáp một tiếng, quay đầu rời đi, vừa đi chưa được mấy bước thì bà ta đã nhìn thấy Cung Thiếu Dương và Cung Thiếu Vũ cùng nhau đi vào, sắc mặt của hai người đều không được tốt cho lắm, bà ta lập tức quay người lại, nói với bà Cung: "Bà chủ, cậu cả và cậu hai đã về rồi.
"
Hôm nay chuyện gì xảy ra, trong lòng bà ta thấy rõ ràng, lúc này hai người này trở về, trong lòng bà ta không dám chắc là chuyện tốt!
Bà Cung nghe thấy bà ta nói vậy, lập tức ngước mắt nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy Cung Thiếu Dương và Cung Thiếu Vũ.
Rất lâu rồi bà ta không gặp con trai, trong lòng bà Cung có chút kích động, đồng thời lại có chút không thoải mái, bởi vì trên mặt của hai người đều không có một nụ cười nào.
Cung Thiếu Dương và Cung Thiếu Vũ đi tới trước mặt bà Cung, cũng không kêu bà ta một tiếng mẹ mà lạnh lùng nhìn bà ta.
Ánh mắt kia không giống như là nhìn người thân mà ngược lại thì giống như nhìn kẻ thù.
Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, bà Cung càng không thoải mái, nói: "Nếu ngay cả người mẹ này cũng không muốn nhận thì mấy người còn trở về để làm gì!"
Cung Thiếu Dương nghe thấy bà ta còn tỏ ra trước giận trước, ánh mắt yên tĩnh hiện lên vẻ giận dữ, "Dĩ nhiên là đòi một lời giải thích cho người phụ nữ và con của con rồi!"
"Đúng, chúng con là tới đòi một lời giải thích, chị dâu nhỏ hoàn toàn không có bồ nhí gì cả, đứa bé cũng chính là của anh trai con, mẹ, mẹ dựa vào cái gì mà sỉ nhục chị ấy? Dựa vào cái gì mà bắt chị ấy ly hôn, mẹ có biết thiếu chút nữa chị ấy và đứa bé đều xong đời rồi không!"
Cung Thiếu Vũ khảng khái bổ sung.
Vì lợi ích của anh, vì lợi ích của mình, bọn họ là người cùng một chiến tuyến.
Không phải bọn họ không thương mẹ, thật sự là mẹ rất quá đáng, bọn họ chỉ nói lý không nói đến quan hệ máu mủ ruột thịt.
Nghe được lời của bọn họ, bà Cung giận đến sắc mặt xanh mét.
"Rầm!" Bà ta vỗ mạnh bàn một cái, "Giỏi đó, thật là giỏi đó, hai đứa tụi bây hôm nay lại hợp sức tới tranh chấp với mẹ ruột tụi bây! Thật là giỏi đó!"
Bà ta đã tạo nghiệt gì thế này!
Lại sinh ra hai đứa con lòng lang dạ sói như vậy
Lúc này, trái tim bà Cung như đã tan vỡ, đáy mắt cũng hằn ra tia máu màu đỏ vì tức giận.
Cung Thiếu Dương nhìn thấy bà ta tức giận, nói: "Chúng con tới là để tranh chấp với mẹ, mẹ, con sẽ không ly hôn với Nghiên Nghiên, xin mẹ sau này cách xa Nghiên Nghiên một chút! Chúng con có cuộc sống của chúng con, không cần mẹ bận tâm!"
Bà ta dựa vào đâu mà làm chủ thay anh, chứ nói gì đến chuyện ly hôn?
Cung Thiếu Dương càng nghĩ trong lòng càng tức giận!
Sắc mặt của bà Cung lại đen thêm mấy phần, bà ta nổi giận đùng đùng nói: "Cung Thiếu Dương! Mày dám cảnh cáo mẹ ư! Mẹ nói cho mày biết, mày chính là một kẻ ngốc, Trần Nghiên Nghiên ở bên ngoài nuôi trai, đứa bé trong bụng của cô ta có phải của mày hay không cũng khó mà nói chắc được!"
Bà Cung không thích Trần Nghiên Nghiên cho nên cứ nói những lời không căn cứ, trong lòng dĩ nhiên là chắc chắn tên chuyên viên đó chính là trai bao mà Trần Nghiên Nghiên nuôi.
Cung Thiếu Dương cần phải ly hôn với Trần Nghiên Nghiên!
"Mẹ, mẹ biết mẹ đang nói cái gì không! Mẹ thật là hoang đường!"
Cung Thiếu Dương giận không nói hết thành lời được, rốt cuộc anh cũng biết tại sao Nghiên Nghiên lại tức giận đến mức suýt chút nữa sảy thai rồi, bởi vì mẹ của anh thật sự ăn nói bất chấp lý lẽ.
Anh là một người đàn ông còn bị bà ta chọc giận đến muốn bốc khói chớ nói chi là Nghiên Nghiên, một người phụ nữ có thai chứ.
Cung Thiếu Vũ không nhịn được, nói với bà Cung: "Mẹ, chị dâu nhỏ căn bản không phải loại người như mẹ nói! Còn nữa, đứa bé trong bụng chị ấy dù sao cũng là cháu nội của mẹ, sao mẹ có thể nói mấy lời xúc phạm người khác như vậy! Mẹ thật là ăn nói không có lý lẽ! Chẳng lẽ mẹ chưa từng nghe câu, thà hủy mười ngôi chùa cũng không thể hủy một cuộc hôn nhân sao!"
Bọn họ có thể là người một nhà mà, sao nỡ lòng thiêu đốt nhau chứ!
Sao bà ta luôn như vậy!
Cung Thiếu Vũ chỉ cảm thấy nhức đầu.
Bà Cung nhìn thấy hai đứa con trai đang tranh chấp với mình, thật sự muốn sụp đổ, đáy mắt đỏ đến đáng sợ, "Mẹ thấy hoang đường và bất chấp lý lẽ chính là hai đứa mày, rốt cuộc hai người phụ nữ kia đã bỏ bùa gì tụi bây vậy!"
Bọn họ là những đứa trẻ mà bà ta ngậm đắng nuốt cay mang thai mười tháng đẻ ra đó!
Bà ta yêu bọn họ như vậy, tại sao bọn họ lại không hiểu nỗi khổ tâm của bà ta chứ!
Hôm nay Cung Thiếu Dương thật sự muốn phát điên, cố chấp nói: "Không phải chúng con bị bỏ bùa mà là mẹ có thành kiến với bọn họ quá lớn, mẹ, thật ra thì nếu như không phải là bọn họ mà là những cô gái khác, mẹ cũng sẽ phản đối như vậy sao?
Bởi vì bất kể bọn họ là ai thì đều không phải người mẹ chọn, cho nên dù có là ai thì mẹ cũng sẽ không hài lòng không phải sao!"
Anh hiểu bà ta rất rõ, ham muốn kiểm soát mọi thứ trong tay rất mạnh!
Cung Thiếu Vũ bổ sung: "Anh nói đúng, mẹ, chúng con đã trưởng thành, chúng con có quyền lựa chọn theo ý của mình, con cầu xin mẹ sau này đừng đem ý muốn của mẹ lên trên người chúng con có được hay không!"
Cách yêu này của bà ta thật sự làm cho bọn họ rất mệt mỏi.
"Tụi bây cút hết cho tao, tao xem như chưa sinh ra tụi bây!"
Bà Cung thật sự tức giận muốn chết, cục tức nghẹn ở cổ họng, bà ta nắm thật chặt quả đấm.
Thấy bà ta kích động như vậy, Cung Thiếu Dương nói: "Trước khi đi, con còn muốn nói nữa một lần, Trần Nghiên Nghiên là vợ con, đứa bé trong bụng của cô ấy là của con, cô ấy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với con, xin mẹ sau này đừng tự suy đoán nữa!"
Cung Thiếu Dương nói những lời muốn nói xong thì xoay người rời đi, Cung Thiếu Vũ thấy vậy, lập tức đuổi theo.
Anh và anh trai là người cùng một chiến tuyến, anh trai rút lui đương nhiên anh cũng phải đi theo, một đứa con trai cũng không giữ chẳng khác nào là cắt đứt đường lui của mẹ, cuối cùng bà ta cũng sẽ hiểu được mà thôi.
"A!"
Bà Cung giận dữ hất hết ly trên bàn trà xuống.
Thấy bà ta như vậy, Ái Lệ Ty muốn khuyên nhưng lại không dám khuyên, chỉ có thể để bà ta phát tiết.
Bệnh viện tư nhân của Cung Thiếu Dương.
Trần Nghiên Nghiên ngủ một lát mới tỉnh lại, Thôi Chân Hi đi rót nước cho cô ấy, Tô Vũ Đồng thì bưng thuốc an thai đã sắc xong tới cho cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...