Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em


“Ý của con là trách mẹ nhiều chuyện!” Thanh âm của Cố Xuân Mính bỗng nhiên trở nên thấp xuống, trong lòng tích tụ cơn giận.

“Mẹ, con làm sao dám trách mẹ, con chỉ muốn cùng với Mộ Diệc Thần cố gắng đọ sức một lần, mẹ hiểu ý của con không?” Cố Triều Tịch nhấn mạnh.

Anh ta muốn dùng thực lực của bản thân đánh bại Mộ Diệc Thần chứ không phải là mượn tay của mẹ anh ta.

Anh ta và Mộ Diệc Thần đấu với nhau đã bảy tám năm, thế lực ngang nhau, nếu như bà ta nhúng tay vào, anh ta thắng cũng là thắng không vẻ vang.

Tô Vũ Đồng nhất định sẽ khinh thường anh ta!
“Hiểu, mẹ tất nhiên hiểu ý của con, chẳng phải là con vì đứa con gái đê tiện Vũ Đồng kia sao?”
Một chút mặt mũi Cố Xuân Mính cũng không giữ cho Cố Triều Tịch, nói ra lời trúng tim đen của anh ta.

Nói thật là không dễ nghe, cái gì mà muốn cùng Mộ Diệc Thần đọ sức một lần, rốt cuộc vẫn đều vì tranh giành một người phụ nữ mà thôi.

Con của Cố Xuân Mính bà ta sao lại có thể trở nên hồ đồ như vậy.

Thương trường như chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, nếu không nắm bắt cơ hội ra tay thì chỉ có chết trên đường.

Đại Phong và Hoa Thành đã đối đầu nhau từ hơn hai mươi năm trước, bọn họ không ra tay, dù sao cũng có một ngày Hoa Thành cũng sẽ ra tay.

Cố Triều Tịch nghe thấy mẹ mình lại nhục mạ Vũ Đồng thì trong lòng cực kì khó chịu, nhưng anh ta dù sao cũng không thể dạy bảo mẹ của mình, bất lực nói một câu, “Mẹ, chuyện của bản thân con, con tự mình xử lý, xin mẹ sau này đừng can thiệp vào!”
Nói xong lời này, Cố Triều Tịch liền xoay người bước đi.

“Anh.

” Cô ta kêu một tiếng sau đó đuổi theo sau.


Cô ta nhất định phải nói rõ với anh ta, chuyện này không hề liên quan đến cô ta.

Hạ Vinh nhìn thấy tất cả mọi chuyện, nhìn tổng giám đốc của họ rời đi rồi nhìn sang Cố Xuân Mính hỏi: “Bà chủ, chuyện chiếm đoạt thị trường bà xem có cần phải tiếp tục hay không?”
Nói cho cùng Cố Triều Tịch hiện vẫn là người giữ chức vụ tổng giám đốc, ông ta vẫn nên kiêng nể.

Cố Xuân Mính thấy ông ta do dự, ngoan cố nói ra một câu, “Nên làm như thế nào thì làm như vậy!” Cố Xuân Mính bà ta làm việc từ trước đến nay không hề quay đầu.

Một cơ hội tốt như vậy, làm sao lại không ra tay được!
“Vâng!”
Hạ Vinh đáp một câu, sau đó nói: “Vậy tôi trở về trước, chào bà chủ.


Vừa rồi bị tổng giám đốc Cố làm loạn như vậy, bà chủ tuyệt đối không có hứng thú uống rượu, ông ta không cần thiết phải ở lại đây.

“Ừ, đi đi.


Cố Xuân Mính đồng ý một câu, liền nhắm mắt.

A Tịch của bà ta trước đây đều nghe lời bà ta, từ ngày có Tô Vũ Đồng kia, anh ta đã thay đổi.

Bà ta cố gắng suy nghĩ, làm sao để trừng trị Tô Vũ Đồng kia!
Bệnh viện Dung Hợp.

Vết thương sau một đêm được Cung Thiếu Dương cứu chữa, đã được tiến hành phẫu thuật ghép da, tạm thời vượt qua được nguy hiểm, lúc Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đang chuẩn bị về nhà thì bị một đám phóng viên chặn đường.


“Xin hỏi tổng giám đốc Mộ, lần này ô tô nguồn năng lượng mới tự dưng bốc cháy là nguyên nhân do đâu?”
“Công ty chế tạo năng lượng dưới tập đoàn của mấy người có phải là vì tiết kiệm chi phí mà sử dụng nguồn nhiên liệu kém chất lượng không?”
“Việc sản xuất ô tô năng lượng mới của tập đoàn Hoa Thành đã công bố trên toàn quốc, bây giờ xảy ra sự cố này, các người sẽ thu hồi lại toàn bộ sao?”
“Tổng giám đốc Mộ….


Đám phóng viên líu ríu hỏi không ngừng, Mộ Diệc Thần lạnh lùng lên tiếng, “Sản phẩm của Hoa Thành luôn luôn bảo đảm chất lượng, từ trước đến nay sẽ không sử dụng tư liệu kém chất lượng, vì vậy không tồn tại việc thu hồi như lời đồn.

Lần này xảy ra sự cố như vậy, tôi cho rằng có người cố ý hãm hại, tại đây tôi muốn nói với người đã hãm hại Hoa Thành một câu, ác giả ác báo!”
Đúng vậy, đối phương quá nham hiểm độc ác, cạnh tranh thương nghiệp có thể có nhiều thủ đoạn, tại sao bọn họ lại dùng phương thức hiểm độc như vậy!
Đám nhà báo vừa nghe vậy, lập tức hỏi tiếp.

“Tổng giám đốc Mộ, ngộ nhỡ chiếc xe này lại tự bốc cháy thì anh vẫn sẽ kiên trì không thu hồi lại tất cả chiếc xe này sao?”
“Tổng giám đốc Mộ, dân chúng rất quan tâm sự cố lần này, anh sẽ đứng ra xử lý như thế nào?”
“Tổng giám đốc Mộ, nghe nói đã có rất nhiều người muốn hoàn trả lại xe, anh đối với chuyện này như thế nào?”
“……”
Câu hỏi của đám phóng viên càng ngày càng gay gắt, khí lạnh trên người Mộ Diệc Thần lập tức tràn ra.

Nếu không phải không dắt theo vệ sĩ ra ngoài thì anh sẽ không phí lời với những đám người này, tuyệt đối không để họ tới gần dù chỉ là một bước.

Bọn họ tới phỏng vấn cái gì chứ, thật là một đám người thiếu hiểu biết, sợ thế giới chưa đủ rối loạn hay sao.

Vừa nhìn đã thấy phiền!
Tô Vũ Đồng biết Mộ Diệc Thần nổi giận, nhìn anh sắp phát hỏa, cô lập quay sang phía ống kính nói: “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người về chuyện này, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, cục cảnh sát đã lên án đang điều tra, mọi người nếu như có câu hỏi gì thì có thể đến cục cảnh sát tìm hiểu một chút, nơi đây là bệnh viện, ở đây đều là bệnh nhân, mọi người cũng nên dừng lại đi.



Tô Vũ Đồng nói xong lời này, kéo Mộ Diệc Thần rời đi.

“Tổng giám đốc Mộ….

.


Những đám phóng viên đó nhìn họ rời đi, lập tức đuổi theo.

Cung Thiếu Dương nhìn thấy tình huống, lập tức chặn bọn họ lại, “Các vị, vừa rồi cô Tô Vũ Đồng đã nói rất rõ ràng rồi, tôi khuyên các vị nên dừng bước, nếu tiếp tục đuổi theo mọi người chắc đã nghe nói tính khí của Mộ Diệc Thần rồi đấy.


Đám phóng viên nghe lời Cung Thiếu Dương nói, lông tơ lập tức dựng đứng lên, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi.

Đúng vậy, vừa rồi bọn họ chỉ chú ý đến tranh giành tin tức mà đều ngó lơ sự quả quyết của Mộ Diệc Thần.

Cho dù hiện tại Hoa Thành gặp phải chuyện, nhưng Mộ Diệc Thần vẫn là Mộ Diệc Thần, bọn họ ở trước mặt anh vốn bé nhỏ không đáng kể, anh muốn bọn họ chết cũng giống như giết côn trùng mà thôi.

Nghĩ đến lúc đó, mọi người lập tức tử bỏ ý định đuổi theo, bắt đầu quay sang phỏng vấn Cung Thiếu Dương, hỏi tình hình người bị thương.

Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng lên xe, lập tức gọi điện cho Ngải Mễ, “Đã điều tra ra chưa, rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Ngải Mễ đáp: “Tổng giám đốc Mộ, vừa hay tôi đang muốn báo với anh, điều tra ra rồi, cảnh sát và nhân viên kỹ thuật của công ty điều tra đều như nhau, là pin kém chất lượng dẫn đến tự bùng cháy.


Mộ Diệc Thần vừa nghe hơi nhíu mày, “Đem người có thể tiếp xúc với pin điều tra hết một lượt cho tôi, thậm chí là cả cửa hàng chiếc xe xảy ra chuyện!”
Pin kém chất lượng!
Pin công ty bọn họ dùng đều là hàng nhập khẩu, chất lượng tuyệt đối bảo đảm, ở đâu ra pin kém chất lượng?
Dùng ngón chân suy nghĩ một chút cũng có thể biết được chắc chắn có nội gián!
Chỉ cần có manh mối, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Dám gây chuyện vào ban ngày ban mặt, anh sẽ khiến những người đó chết một cách nhịp nhàng.


Ngải Mễ đáp: “Vâng, tổng giám đốc Mộ.


Mộ Diệc Thần cúp điện thoại, day day lông mày.

Trong công việc, trước giờ anh đều không sợ điều gì, nhưng anh ghét nhất kẻ làm ra chuyện mưu mô như vậy.

Có bản lĩnh thì bước ra ánh sáng, nham hiểm chỉ khiến cho người ta coi thường!
Mặc dù anh thích giở thủ đoạn nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra những loại chuyện không có tính người như vậy.

Tô Vũ Đồng nhìn sắc mặt anh mệt mỏi, cô rất đau lòng, “Diệc Thần, anh cố gắng nghỉ ngơi đi, để em lái xe cho.


Bọn họ đã ở bệnh viện cả đêm qua, anh nhất định rất mệt rồi.

Bọn họ vừa mới trải qua những ngày tháng yên ổn, rốt cuộc là ai đáng ghét như vậy, lại có thể làm ra những chuyện điên rồ này để hại Hoa Thành?
Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng nói: “Vũ Đồng, lẽ nào em không nghi ngờ anh sao?”
Vừa rồi nhiều phóng viên như vậy, nhưng họ đều không hề tin tưởng anh.

Lẽ nào cô cũng giống như bọn họ, cho rằng công ty mình sử dụng sản phẩm kém chất lượng, anh là một thương nhân nham hiểm độc địa.

Tô Vũ Đồng cười dịu dàng với anh, khẳng định nói: “Em tin anh.


Đúng vậy, cô tin tưởng.

Cho dù anh đối với cô có chút vô lại, cũng có chút ngang ngạnh, nhưng cô đã từng làm trợ lý của anh, anh tuyệt đối là một thương nhân đáng kính trọng, rất nghiêm túc với công việc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui