Lâm Yên Nhiên bỗng dưng làm như vậy khiến Tô Vũ Nồng không khỏi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cô ta chợt nhận ra hành động vừa nãy của bản thân là vô cùng ngu ngốc.
Dừng sự chú ý vào Tô Vũ Đồng, đưa mắt nhìn sang phía Mộ Diệc Thần, đáy mắt cô ta đỏ ngầu, hai mắt dưng dưng.
Mộ Diệc Thần tỏ ra lạnh lùng, không nhìn thêm mà liếc mắt về phía khác.
Tô Vũ Đồng không biết tại sao Tô Vũ Nồng lại nổi giận với cô như vậy, nhưng có một điều cô có thể cảm nhận được đó là dường như cảm xúc của Tô Vũ Nồng đối với anh không hề bình thường.
Từ chuyện ép cô phải giống với Tô Vũ Nồng cô đã nhìn ra, người đàn ông cô đang khoác tay đây nhất định có chuyện gì đó với Tô Vũ Nồng.
Lẽ nào đây chính là quan hệ bất chính giữa ba người trong tiểu thuyết hay sao? Một kẻ thầm yêu điên cuồng, Tô Vũ Đồng cùng với Mộ Diệc Thần.
Tuy nhiên người kia lại không phải là Chu Lệ Đồng, lẽ nào Tô Vũ Nồng là người yêu cũ của anh? Tính cách nhỏ mọn của anh cô hiểu rất rõ, anh đối với Tô Vũ Nồng lạnh nhạt như vậy có thể thấy rõ là do trước đây Tô Vũ Nồng đã đá anh, do vậy hôm nay anh cố tình tới đây là để trả thù cô? Chu Lệ Đồng không tiện xuất hiện nên đành đưa cô tới đây sao? Tô Vũ Đồng tự tưởng tượng ra một câu chuyện tình trong đầu, cô cảm thấy vô cùng hợp tình hợp lí với hoàn cảnh hiện tại.
Dù sao thì cô cũng không ưa Tô Vũ Nồng, phối hợp với anh châm chích cô ta cũng không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhàng dựa đầu vào cánh tay rắn chắc của Mộ Diệc Thần, sau đó nở một nụ cười hướng về phía Tô Vũ Nồng, nhẹ giọng hỏi:
“Chị gái, chị có chuyện gì cần nói sao?”
Tối hôm nay đã tới đây thì thân phận của cô đã không thể giấu được nữa, do vậy cô tỏ ra bản thân vô cùng rộng lượng, thân thiện gọi Tô Vũ Nồng là chị gái.
Đồng thời cũng nhắn nhủ tới anh, chứng minh thành ý của mình.
Mộ Diệc Thần dĩ nhiên đã hiểu được ý của cô.
Nếu như tối nay mục đích của anh không phải là tìm rắc rối đến cho cô, anh tất nhiên sẽ nhận tình ý này.
Thế nhưng bây giờ sao, anh lại muốn xem cô tiếp sau đây sẽ làm gì.
Tô Vũ Nồng nhìn thấy Mộ Diệc Thần đang tỏ ra vô cùng thân mật với Tô Vũ Đồng, sự tức giận trong lòng càng trở nên lớn hơn, nụ cười từ khóe môi cô ta để lộ ra tựa như một con dao sắc đang chuẩn bị cứa vào ai đó.
Đây rõ ràng là đang khiêu khích cô, khiến cô mắc nghẹn, Phương Vũ Nồng nắm chặt hai bàn tay.
Nếu như hôm nay không có nhiều người đến vậy thì cô ta nhất định sẽ xé xác cô ra rồi.
Tô Vũ Nồng nhất định sẽ không dễ dàng mà bỏ qua như vậy, đã khiến cô ta phải đau đớn thì nhất định sẽ khiến người khác phải chết thảm!
Nghĩ tới đây, biểu cảm trên gương mặt Tô Vũ Nồng nhanh chóng thay đổi, hai hàng nước mắt từ từ chảy dài trên má, nhìn về phía Tô Vũ Đồng nghẹn ngào mà lắc đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Từ nhỏ Tô Vũ Nồng đã được học qua diễn xuất, do vậy lần này, không chỉ khóc sao cho đẹp mà nhất định còn phải khóc sao cho người khác cảm thấy động lòng trước cô.
Mọi người đều đứng cách rất xa, họ hoàn toàn không thể nghe được Tô Vũ Đồng đã nói những gì với cô, do vậy chỉ cần thấy dáng vẻ này, họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tô Vũ Đồng đã rất quá đáng với cô.
Cảm nhận được ánh nhìn cũng như thái độ của các quan khách đang dành cho Tô Vũ Đồng, Lâm Yên Nhiên vô cùng mãn nguyện với hành động này của con gái mình.
Khóe mắt bà ta nhìn quanh căn phòng một lượt, đã đến lúc bà phải ra tay giúp đỡ con gái mình.
Nắm lấy cánh tay của Tô Vũ Nồng rồi nhìn chằm chằm về phía Tô Vũ Đồng, cất cao giọng nói đầy chất vấn hướng vào cô:
“Tô Vũ Đồng, dù sao thì đây cũng là chị ruột của con, sao con lại nỡ đối xử với chị như vậy!”
Em gái cướp chồng của chị gái là một điều đi ngược lại với đạo lý, bà ta muốn Tô Vũ Đồng phải bối rối, khó xử!
Nghe xong lời nói của Lâm Yên Nhiên, tất cả mọi người trong khán phòng hết sức kính ngạc, đổ dồn ánh mắt vào phía Tô Vũ Đồng.
Họ không thể ngờ rằng người đang dựa vai Mộ Diệc Thần lại chính là tiểu thư thứ hai nhà họ Thị mà bấy lâu nay giang hồ vẫn đồn thổi, em gái ruột của Tô Vũ Nồng.
Quả thực không còn mặt mũi gì nữa!
Mọi người bắt đầu chỉ trỏ về phía Tô Vũ Đồng nhiều hơn, rì rầm bàn tán, nhưng điều đó cũng đã đủ để khiến cô phải xấu hổ rồi.
Tô Vũ Nồng nhìn thấy mẹ cố ý nói to như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý.
Khóe miệng cô ta ngay lập tức lóe lên một nụ cười vui mừng trước nỗi đau của em gái mình, nhưng cũng rất nhanh sau đó đã lấy lại dáng vẻ đáng thương trước đó.
Cô ta còn giả bộ nhân nhượng, kéo kéo chân váy của Lâm Yên Nhiên mà nói:
“Mẹ à, bỏ qua đi, con không sao ạ.”
Tô Vũ Đồng là người hiểu rõ Tô Vũ Nồng nhất, nụ cười ban nãy của cô ta tuy rằng vô cùng kín đáo nhưng đã hoàn toàn được cô nhìn thấu.
Điều cô hận nhất chính là dáng vẻ này của cô ta, trước đây cô đã không ít lần chịu đau khổ vì điều này.
Cho đến tận bây giờ họ vẫn dùng thứ chiêu trò cũ rích này để đấu với cô, quả là đang khinh thường trí tuệ của cô.
Tô Vũ Đồng khẽ cười, buông cánh tay ra khỏi người Mộ Diệc Thần, nhìn vào Lâm Yên Nhiên nhẹ nhàng nói:
“Bác gái, con mới chỉ vừa đến, sao bác lại nói con bức hiếp chị vậy?”
Bọn họ vô duyên vô cớ lại chỉ trích cô ăn hiếp, hại cô trước mặt bao người bị chỉ trỏ đặt điều.
Vậy thì cô nhất định cũng muốn hỏi cho rõ, cô rốt cuộc đã làm gì Tô Vũ Nồng? Người cô khoác vai là Mộ Diệc Thần, mà Tô Vũ Nồng thì đã có hôn phu rồi, cô không tin Lâm Yên Nhiên lại dám nói cô cướp đàn ông của Tô Vũ Nồng! Muốn gán tội cho cô sao, vậy thì còn phải xem bản lĩnh của họ lớn đến đâu!
Cô đúng là tự rước họa vào thân, khiến Lâm Yên Nhiên không thể chần chừ hơn được nữa, lửa giận bùng lên.
Đáy mắt sâu hoắm nhìn thẳng vào cô, gay gắt hỏi:
“Phận làm em gái lẽ nào đến chồng sắp cưới của chị gái cô cũng không nhận ra hay sao? Cô dính tới Diệc Thần như vậy chẳng phải do cô đã giở trò mờ ám sau lưng Vũ Nồng sao? Ban nãy nó còn muốn giữ thể diện cho cô, cô cảm thấy làm như vậy có đúng hay không?”
Kẻ tiện nhân, dù sao cô cũng đã tìm đến cái chết, vậy thì tôi sẽ tặng cho cô một nhát dao!
“Bốp!”
Lâm Yên Nhiên nói ra một tràng khiến Tô Vũ Đồng tựa như có tiếng sét đánh ngang tai cô, ánh mắt cô dán chặt về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Đầu cô lúc này như muốn vỡ tung ra, bốn phía xung quanh như đang xoay chuyển, có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, anh chính là người mà Tô Vũ Nồng ngày đêm nhớ mong, Mộ Diệc Thần- chủ tịch của tập đàn Hoa Thành!
Dựa theo tình hình hiện tại thì đêm nay cô quả thực đã vào vai kẻ cướp chồng của chị gái mất rồi!
Mộ Diệc Thần nhìn hai mẹ con Lâm Yên Nhiên ức hiếp Tô Vũ Đồng, trong lúc đang vô cùng háo hứng thì đột nhiên anh cảm nhận được một ánh mắt rực lửa đang nhìn về phía anh.
Không sai, quả nhiên đó chính là Tô Vũ Đồng.
Anh chau mày, trong lòng không ngừng tự hỏi, người phụ nữ lại đang làm trò gì nữa đây? Tại sao cô lại ngạc nhiên đến vậy? Cô làm vậy cho ai xem? Lẽ nào cô muốn phủ nhận rằng cô không biết thân phận thật sự của anh?
Nhìn thấy Tô Vũ Đồng không còn nói gì nữa, Lâm Yên Nhiên tưởng rằng cô đã xấu hổ nên chẳng nói nên lời, được đà cung kích cô:
“Tô Vũ Đồng ơi Tô Vũ Đồng à, con từ nhỏ đã đến nhà chúng ta, Vũ Nồng không hề làm chuyện gì có lỗi với con cả.
Tôi thì hôm nay như được chứng kiến tận mắt, vài năm không gặp, con tại sao lại có thể thành ra như vậy chứ?”
Bà ta nhất định phải nhân cơ hội này mà thêm dầu vào lửa, biến Tô Vũ Đồng trở thành một kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Dám bước tới đây để giở trò lưu manh, khiêu khích con gái bà, hôm nay nếu không khiến cô thảm bại thì tôi sẽ không phải là Lâm Yên Nhiên nữa.
Bà ta muốn tất cả mọi người đều sẽ ghét bỏ cô, cắt đứt mọi con đường của cô, khiến cô mãi mãi không thể xuất hiện được nữa.
Đổi lại vài năm trước, nếu như Tô Vũ Đồng nghe thấy những lời nói này của Lâm Yên Nhiên, cô nhất định sẽ vùng lên mà liều mình với bà ta, thế nhưng cô của hiện tại, đã chẳng còn là Tô Vũ Đồng của vài năm trước nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...