Căn bản là Tô Vũ Đồng không ngờ rằng anh sẽ đến nên có chút ngạc nhiên.
Thấy cô sững sờ, Mộ Diệc Thần cười khẽ một tiếng: "Nếu em muốn trút giận thì cứ tìm anh, giẫm, đánh hay nhéo đều tùy em.
"
Chính anh là người khiến cô không vui, dù có đá thì cũng không nên đá cái chai, mà là nên đá anh.
"Hừ!"
Tô Vũ Đồng tức giận hừ một tiếng, xoay người đi chỗ khác.
Anh cho rằng mình đến thì cô sẽ không tức giận nữa sao, vừa rồi ở trong bệnh viện anh còn do dự đấy!
Thấy cô giận dỗi xoay người đi, Mộ Diệc Thần mỉm cười bước xuống xe, sau đó kéo cô lên xe.
Tô Vũ Đồng ngồi ở ghế lái phụ, vừa rầu rĩ vừa hỏi một câu: "Anh không ở cùng cô ta mà tới tìm em làm gì?"
Mộ Diệc Thần trả lời: "Anh cũng không phải bác sĩ, ở cạnh cô ta thì có làm được gì đâu chứ? Cứ để Tiểu Dương chăm sóc cho cô ta là được rồi, em mới là người mà anh muốn ở bên cạnh.
"
Tiểu Dương là trợ lý riêng của anh, anh ta rất giỏi về mọi mặt, cũng có thể chăm sóc cho bệnh nhân, không cần anh phải lo lắng.
Từ nay về sau anh phải học cách phân biệt rõ những thứ quan trọng và những thứ không quan trọng, bất kỳ chuyện gì cũng không quan trọng bằng người trong lòng của anh.
Đương nhiên sẽ có người chăm sóc những người khác thay anh.
Nghe thấy lời mà Mộ Diệc Thần nói, Tô Vũ Đồng nhìn anh, sau đó lại nói: "Anh không sợ cô ta sẽ không tỉnh lại sao?"
Chẳng phải vừa rồi anh tỏ ra rất tự trách hay sao!
Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng bằng ánh mắt chân thành đầy tình cảm: "Đến thời điểm cô ta tình lại thì đương nhiên sẽ tỉnh lại, nhưng nếu làm tổn thương trái tim em thì anh sẽ cảm thấy đau lòng.
"
Anh không phải là bác sĩ, nhưng anh sẽ bảo người chăm sóc cho Chu Lệ Đồng thật tốt.
Ngoại trừ việc Tô Vũ Đồng không để ý tới anh, thì anh không sợ bất cứ điều gì cả.
Nói anh ăn cháo đái bát cũng được, nói anh lòng gan dạ sắt cũng thế, thứ anh muốn chỉ là một mình Tô Vũ Đồng mà thôi, thực sự không hề có ý định quan tâm đến những thứ khác.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, đôi mắt trong veo của cô khẽ sáng lên, nở nụ cười.
Được rồi, xét thấy hôm nay anh đưa ra lựa chọn đúng đắn, cô sẽ không so đo với anh nữa.
Nhìn thấy cô nở nụ cười, Mộ Diệc Thần hỏi: "Vậy còn đến công ty không?"
Tô Vũ Đồng trả lời: "Đi chứ, anh không thấy trong tay em vẫn còn cầm một tập tài liệu sao?"
Mọi người đều mong muốn một khởi đầu thuận lợi, đây là đơn hàng lớn đầu tiên của năm, đương nhiên là cô phải coi trọng rồi.
Cô nói muốn trở lại công ty, không chỉ là kiếm cớ để mình có thể rời đi mà cô cũng thật sự phải trở về.
Hai đầu lông mày của Mộ Diệc Thần nhíu lại, anh nói với giọng chua chát: "Nhưng hôm nay là ngày lễ tình nhân mà, còn công việc nào quan trọng hơn ở bên anh cơ chứ?"
Vì cô mà anh có thể vứt bỏ mọi thứ.
Tô Vũ Đồng không có ý định giấu diếm anh, cô nói với vẻ hào phóng: "Mấy ngày trước A Tịch gọi điện thoại cho em nói về công trình kia, trưa nay chúng em đã gặp nhau, đây là bản vẽ mà anh ấy đưa cho em.
" Tô Vũ Đồng giơ túi giấy trong tay lên và huơ huơ trước mặt anh.
Khi Mộ Diệc Thần nghe thấy Tô Vũ Đồng gọi tên Cố Triều Tịch thân mật như vậy, giọng điệu của anh càng trở nên chua chát và ghen tị hơn: "Em có thể đừng gọi người khác thân mật như vậy được không?"
Cô gọi người khác một cách thân mật như vậy, duy chỉ có gọi anh là hét Mộ Diệc Thần.
Thật sự là không thể chịu đựng được!
"Ha!"
Tô Vũ Đồng cười ra tiếng: "Anh chính là điển hình của kiểu người chỉ cho phép quan chức phóng hỏa chứ không cho phép dân chúng thắp đèn, anh gọi tên Chu Lệ Đồng thân thiết như vậy, em nói thì sao?"
Anh cũng không biết cô cảm thấy như thế nào khi anh gọi tên thân mật của những người phụ nữ khác hay sao?
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô nói vậy, anh cau mày nói: "Vậy sau này anh sẽ gọi tên đầy đủ của cô ta, em cũng gọi tên đầy đủ của Cố Triều Tịch.
"
Anh cảm thấy đây là một vấn đề lớn, nhất định phải đặt ra quy tắc cho cô, tên thân mật chỉ có thể thuộc về hai người bọn họ, không thể sử dụng bừa bãi với những người khác.
Tô Vũ Đồng không nói nên lời khi nghe thấy câu nói của anh: "A Tịch nói không sai, anh thật là ngây thơ!"
Gọi cái tên thì có gì sai chứ?
Trong lòng cô, gọi A Tịch cũng giống như gọi Nghiên Nghiên và Chân Hi vậy, có cái gì to tát đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...