Cố Triều Tịch và Mộ Diệc Thần đang uống có chút sốt sắng, nhìn thấy Tô Vũ Đồng dẫn Niên Niên đi rồi, đều mới nhớ ra đuổi theo, nhưng rượu đó thực sự là quá mạnh, vừa đứng dậy hai người liền cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó đều ngã xuống.
Tiểu Dương thấy thế liền hoảng hốt, vội vã gọi Tiểu Phương và Tiểu Viên đến đỡ bọn họ.
Tô Vũ Đồng dẫn theo Niên Niên đi một mạch ra khỏi khách sạn InterContinental, lúc tới bên đường đang định vẫy xe, thì một chiếc taxi lái đến trước mặt bọn họ.
Tô Vũ Đồng trong lòng bực bội không thèm nghĩ ngợi dắt Niên Niên lên xe, sau đó dùng tiếng anh nói:
-Đến bệnh viện Saint Peter.
So với nhìn Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch thi nhau uống rượu, chẳng thà cô đến bệnh viện bầu bạn với ông còn hơn.
Để hai người bọn họ điên tiếp đi!
Tài xế không nói gì, lập tức khởi động xe.
Tô Vũ Đồng không thuộc đường lắm, nên vẫn không phát hiện ra điều gì không đúng, đến khi chiếc taxi rẽ vào một khu phố cũ, lúc lái hướng đến một công xưởng bỏ hoang, cô mới nhận thức được sự không ổn và nguy hiểm.
Cô ôm chặt Niên Niên và lòng, nói với tài xế:
-Dừng lại, tôi muốn xuống xe ở đây!
Tài xế căn bản không hề để ý đến cô, mà còn tăng tốc.
Trái tim Tô Vũ Đồng hoảng loạn, ôm lấy Niên Niên cô cũng không dám nhảy khỏi xe, vậy nên vội vã lấy điện thoại gọi cho Tiểu Dương.
Trong khách sạn, Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch uống rất dữ dội, nhưng vẫn biết châm chọc đối phương, Tiểu Dương nóng người giậm mạnh chân, lúc này điện thoại anh reo lên, vừa nhìn thì thấy Tô Vũ Đồng gọi tới, lập tức bắt máy:
-Vũ Đồng cô mau quay lại đi, bọn họ say khủng khiếp, đánh nhau luôn rồi!
Bọn họ lôi cũng không lôi ra được, lại không dám hành động thô bạo, chỉ có thể giương mắt nhìn tóm chặt lấy bọn họ, không để bọn họ làm đối phương bị thương, nhưng hai người này giống như nam châm vậy, lôi ra lại dính lấy nhau, dây dưa không dứt.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời Tiểu Dương nói âm thầm nghiến răng, sau đó nói:
-Mau nghĩ cách làm cho bọn họ tỉnh rượu, bảo bọn họ tôi và Niên Niên gặp nguy hiểm, bây giờ đang ở một công….
.
Tô Vũ Đồng vừa định báo vị trí, tài xế phanh gấp một cái, khiến cô và Niên Niên đều đâm vào hàng ghế phía trước, điện thoại rơi thẳng xuống.
Trán Niên Niên bị đụng đỏ ửng, đau đớn kêu lên một tiếng, sự việc quá gấp gáp, bây giờ chỉ có tranh thủ từng giây từng phút mới có cơ hội sống sót, Tô Vũ Đồng không kịp an ủi cậu bé, lập tức nhặt điện thoại lên.
Lúc này cửa xe liền bị mở ra, mấy người ngoại quốc hung dữ thô bạo lôi bọn họ ra khỏi xe.
Tiểu Dương trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Niên Niên cùng câu nói hét lên cực lớn của Tô Vũ Đồng:
-Công xưởng bỏ hoang!
Sau đó điện thoại liền mất tiếng.
Anh nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức bảo Tiểu Phương và Tiểu Viên dìu Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch đến bệnh viện.
Anh năng lực có hạn, giống như Vũ Đồng nói, chỉ có làm hai người họ tỉnh lại, mới có thể đi cứu mẹ con cô.
Tô Vũ Đồng và Niên Niên bị đám người ngoại quốc lôi vào trong xưởng trói trong một nhà kho của phân xưởng, ở đây rất bừa bộn, trên mặt đất rải rác rất nhiều thùng giấy bỏ đi, còn có một số bánh quy đã quá hạn chất đống trong góc bị bọn chuột tha tới tha lui.
Mùi ở đây khiến người ta khó mà chịu đựng được, Niên Niên ở đó một lúc, liền bắt đầu ho sặc sục.
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng ho của cậu bé ngày một nặng nề, lòng cũng thấp thỏm từng cơn.
Nhìn thấy Niên Niên khó chịu, mà cô lại không làm được gì, đôi mắt lo lắng đỏ ửng cả.
-Mẹ, con không thở được.
Niên Niên ho liên tục khuôn mặt nhỏ liền đỏ gay, uể oải dựa vào người Tô Vũ Đồng, yếu ớt như một con búp bê thuỷ tinh.
Tô Vũ Đồng quá sợ rồi, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói với cậu bé:
-Niên Niên ngoan, con cố chịu một chút, bố và chú Cố lát nữa sẽ đến cứu chúng ra, đừng sợ, điều chỉnh nhịp thở nào.
Tô Vũ Đồng không phải bác sĩ, cô chỉ có thể nói như vậy với Niên Niên, trong lòng cầu nguyện hai người mau đến cứu bọn họ.
Niên Niên có bệnh trên người , tuy đã khống chế được, nhưng cơ quan hô hấp vẫn rất mẫn cảm, thứ mùi độc hại này, sẽ khiến cậu bé cực kỳ không thoải mái.
Nhưng nghe lời mẹ, cậu vẫn gật đầu, tiếp tục kiên trì.
Trời dần dần tối đi, ánh đèn vàng trên đỉnh đầu bọn họ có hơi chói mắt, trên mặt Niên Niên nổi lên từng nốt mẩn đỏ, tình trạng cả cơ thể vô cùng không ổn, Tô Vũ Đồng nhìn vậy cực kỳ sốt ruột, hận không thể chịu sự dày vò thay cậu bé.
Vốn bị bắt cóc phải thấp giọng, như vậy bọn họ mới có thể an toàn, nhưng nhìn thấy tình trạng của Niên Niên, cô không thể thấp giọng thêm được nữa, liền cao giọng thét lên.
-Người đâu!
-Con tôi ốm rồi, mau thả chúng tôi ra!
-Cầu xin các người , mau mở cửa ra!
Tô Vũ Đồng khóc lóc thét cả nửa ngày cũng không có ai để ý đến cô, cô liền cố gắng bò đến cửa kho, dùng chân ra sức đạp cửa.
Cửa sắt phát ra âm vang nặng nề, dội lại vào trong nhà kho trống rỗng.
Niên Niên nghe thấy tiếng khóc của Tô Vũ Đồng, trái tim rất khó chịu, chịu đựng sự đau khổ trên cơ thể, mấp máy chiếc miệng nhỏ nói:
-Mẹ, con không sao, mẹ đừng khóc.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời an ủi của cậu bé, đau lòng như sắp vỡ vụn rồi, nước mắt giàn giụa nhìn cậu bé:
-Niên Niên đều tại mẹ không tốt, mẹ không nên dẫn con ra khỏi khách sạn.
Nếu cô không giận dỗi bỏ đi, Niên Niên cũng sẽ không chịu khổ rồi.
Đều tại cô!
Sau khi cậu sinh ra thằng bé đã không chăm sóc tốt cho nói, bây giờ còn hại nó bị bắt cóc đến nơi như này.
Cô là một người mẹ xấu xa, một người mẹ không đủ tiêu chuẩn.
Tô Vũ Đồng thấy Niên Niên hiểu chuyện như vậy, càng thấy áy náy, quay người lại điên cuồng đạp cửa, hét lên đứt hơi khản tiếng:
-Các người bắt cóc không phải là vì tiền sao? Nếu con tôi xảy ra chuyện gì, tôi cũng không sống nữa, con tin chết rồi các người đừng mơ lấy được một xu nào!
Cô hét xong câu này, anh Huy đứng trên tầng 2 của công xưởng nhìn sang Lâm Yên Nhiên:
-Người phụ nữ đó nói không sai, nếu bọn họ chết rồi, chuyến này của chúng ta coi như công cốc, lại còn có thể kết thù với Mộ Diệc Thần, không có lợi, em xuống bảo Okun qua đó xem thử, tuyệt đối đừng ddể đứa bé đó chết!
Okun là bác sĩ trong tổ chức của ông ta, bệnh thông thường anh ta hoàn toàn có thể trị được.
Anh Huy là một người lấy lợi ích làm đầu, chuyện không có lợi ông ta tuyệt đối sẽ không làm, Lâm Yên Nhiên để thuyết phục được ông ta bắt Tô Vũ Đồng và Mộ Niên tới đây, đã tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Bà ta nói với ông ta, Tô Vũ Đồng và Mộ Niên là vợ và con của Mộ Diệc Thần, chỉ cần bát cóc bọn họ muốn bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu, nhiều hơn rất nhiều so với việc buôn lậu của ông ta, làm chuyến này, sau này có thể không cần mạo hiểm nữa, cả ngày ăn uống chơi đùa.
Anh Huy là xã hội đen, tên của Mộ Diệc Thần tất nhiên ông ta biết, cũng biết gia sản đồ sộ của nhà anh, cho nên đã động lòng, sau khi Lâm Yên Nhiên nói với ông ta, ông ta liền cho người theo dõi hành tung của bọn họ.
Vừa hay hôm nay cả nhà ba người bọn họ đến khách sạn InterContinental ăn cơm, ông ta liền cho người thả vào trong rượu chút đồ khiến người ta say nhanh hơn, vốn định đợi bọn họ say rồi mới động tay, nào ngờ Tô Vũ Đồng lại tự mình dẫn theo con trai rơi vào bẫy.
Lâm Yên Nhiên nghe thấy lời này của anh Huy, ánh mắt phút chốc loé lên tia hung ác, nhưng trên mặt lại mỉm cười:
-Được, em đi gọi.
Sau đó đứng dậy đi xuống tầng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...