Cô quá hiểu anh rồi, nếu không dẫn anh đi, hôm nay cô thực sự không thể ra khỏi trang viên này.
Cô và A Tịch đã hẹn nhau rồi, không thể cho anh ấy leo cây được.
Điều Mộ Diệc Thần đợi chính là câu này của cô, di chuyển ánh mắt nhìn sang Niên Niên:
-Đi mặc áo khoác vào, chúng ta cùng mẹ đi gặp bạn.
Niên Niên luôn rất bài xích nam nữ đến gần bố mẹ, cho nên cậu bé nhanh chóng buông chiếc dĩa trên tay xuống, chạy đi mặc áo khoác.
Trên đường Mộ Diệc Thần cứ cười, Tô Vũ Đồng lại dài mặt ra, Niên Niên chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Khách sạn InterContinental.
Bởi vì dẫn theo Mộ Diệc Thần và Niên Niên, Tô Vũ Đồng không trực tiếp tới tìm Cố Triều Tịch, mà đến nhà hàng Trung Hoa của khách sạn.
Sau khi ngồi xuống, cô gọi điện cho Cố Triều Tịch:
-A Tịch, em đang ở nhà hàng, anh xuống đi.
Nghe thấy Tô Vũ Đồng đã đến Cố Triều Tịch rất vui mừng, nở nụ cười mê hoặc:
-Thời gian còn sớm, em lên ngồi một lúc đi.
Bọn họ lâu rồi không gặp, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô.
Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần ngồi đối diện, nói vào điện thoại:
-Không được tiện lắm, em dẫn theo người khác tới, không lên đâu, anh xuống đi.
Cố Triều Tịch nghe thấy cô còn mang theo người khác, liền đoán chắc là Niên Niên, sau đó nói:
-Được, anh xuống.
Đứa trẻ đó hình như rất chống đối với anh, cho nên anh vẫn nên xuống nói chuyện với Vũ Đồng thì hơn, đừng chọc cậu bé tức giận.
Cúp điện thoại, anh đứng trước gương sửa soạn lại quần áo của mình một chút, sau đó tới nhà hàng của khách sạn.
Đợi khi anh tới mới phát hiện ra, Tô Vũ Đồng không chỉ dẫn theo Niên Niên, còn có Mộ Diệc Thần.
Thì ra cô nói không tiện, là chỉ Mộ Diệc Thần.
Cố Triều Tịch tuy rất bất ngờ, nhưng phép tắc nên có anh cũng không thiếu sót, gọi một tiếng:
-Vũ Đồng!
Sau đó nhìn Mộ Diệc Thần giữ nguyên nụ cười:
-Thì ra sếp Mộ cũng ở đây.
Mộ Diệc Thần ngước con mắt lạnh lẽo, mạnh mẽ nhìn sang Cố Triều Tịch:
-Phu xứng phụ tùy*, tôi kỳ lạ lắm sao?
(*cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo.
)
Tô Vũ Đồng nghe thấy câu này của Mộ Diệc Thần, tức giận lườm anh một cái, sau đó nhìn sang Cố Triều Tịch mỉm cười nói:
-A Tịch, ngồi đi.
-Được.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng lườm Mộ Diệc Thần, sau đó lại cười với mình, tâm trạng cực kỳ tốt, liền đi tới bên cạnh cô ngồi.
Mộ Niên thấy Cố Triều Tịch ngồi cùng mẹ gần như vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn lại, ánh mắt nhìn Cố Triều Tịch rất không thân thiện.
Tô Vũ Đồng nhìn con trai mình nhìn Cố Triều Tịch như vậy, cảm thấy cậu bé không lễ phép, vậy nên uốn nắn cậu:
-Niên Niên, thấy người lớn phải chào, chú Cố là bạn thân của mẹ, mau chào chú đi.
Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng nói như vậy, rất không tự nghuyện nói với Cố Triều Tịch một câu:
-Chào chú Cố.
Cố Triều Tịch thấy Niên Niên có ác ý với mình, chỉ cười rồi nói:
-Niên Niên thật ngoan.
Trong nhận thức của anh Niên Niên là con trai Mộ Diệc Thần, lại không phải Tô Vũ Đồng sinh ra, cho nên anh không cần lo lắng vấn đề sau này ở cùng cậu bé.
Đứa bé này ngoài việc không có thiện cảm với anh, thực ra còn rất đáng yêu, anh không ghét cậu bé chút nào, cho nên cố gắng có thể đối xử với cậu bé gần gũi chút.
Trẻ con mà, không cần phải đi so đo nhiều.
Niên Niên nghe thấy anh khen mình, liền nhăn mắt, dẩu chiếc miệng nhỏ lên đáp:
-Cảm ơn chú quá khen.
Mẹ thích cậu làm một đứa bé lễ phép, cho nên dù cậu không thích chú Cố này, cũng phải nói chuyện tử tế với chú ấy.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy biển hiện của Niên Niên, cười xoa đầu cậu bé.
Trẻ con có thể có tính cách riêng, nhưng nhất định không được tùy ý phải hiểu phép tắc, đây là điều cơ bản nhất, những thứ khác sau này cô sẽ từ từ dạy cậu.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng dùng ánh mắt đong đầy tình mẹ nhìn Niên Niên, sự bình tĩnh vừa rồi liền có sóng động, trong lòng bỗng nhiên có chút không yên tâm.
Mộ Diệc Thần nhận ra sắc mặt anh có sự thay đổi, mặt đầy tự đắc nói với anh:
-Tôi nghe Vũ Đồng nói sếp Có đến để đón năm mới?
-Đúng vậy.
Cố Triều Tịch trả lời rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng không bình tĩnh được.
Đón năm mới lời này anh chỉ nói với Tô Vũ Đồng, sao Mộ Diệc Thần biết?
Trong lòng cô không phải có oán hận với Mộ Diệc Thần sao, tại sao phải nói với anh ta?
Cô thế này là đang giải thích với anh ta sao?
Mộ Diệc Thần cười lạnh, đáy mắt u ám:
-Đón năm mới, một mình ra ngoài, anh cũng thật là thú vị.
Đón năm mới?
Có quỷ mới tin!
Thời tiết này ở Mỹ thì có gì hay, muốn nghỉ lễ thì đi Singapore, Malaysia hay Thái Lan, nếu không thì Hawaii cũng rất được, tại sao bọn họ ở đây, anh liền đến đây.
Thế này là mưu tính điều gì, không cần đoán cũng đã rất rõ ràng rồi!
Cố Triều Tịch tất nhiên nghe ra được anh có ý gì, không chút che giấu mục đích của mình cười nói:
-Nơi này có một người rất quan trọng đối với tôi, cho nên không nói đến có hứng thú gì, đến là điều tất nhiên, nghỉ lễ là thứ yếu.
Mộ Diệc Thần thấy anh trắng trợn biểu đạt ý đồ của mình, ánh mắt phút chốc biến thành hố đen, buốt giá nhìn anh, dáng vẻ hừng hực sát khí.
Cố Triều Tịch đón lấy anh mắt của anh, khóe miệng nở nụ cười gian xảo, dáng vẻ chờ đợi thời cơ.
Ánh mắt hai người giao nhau, biểu cảm bình tĩnh, trong lòng lại gươm súng sẵn sàng tàn sát khốc liệt.
Tô Vũ Đồng đã biết sẽ như vậy, đau đầu nhức óc.
Xin lỗi nhìn Cố Triều Tịch một cái, sau đó tức giận đùng đùng nói với Mộ Diệc Thần:
-Chọn món đi!
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng đối xử dịu dàng với Cố Triều Tịch như vậy, còn tỏ ra áy náy, nhưng lại phồng mồm trợn mắt với mình, trong lòng càng không thoải mái, nhưng anh cũng không thể nổi cáu với cô, vậy nên gọi phục vụ tới, dùng ngoại ngữ trôi chảy nói:
-Lấy một combo món ngon nhất ở đây cho tôi, thêm một chai Louis 13.
Hôm nay anh không cho Cố Triều Tịch nằm lăn xuống, thì anh không phải Mộ Diệc Thần!
Tô Vũ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần gọi một chai brandy*, lập tức nhìn sang Cố Triều Tịch.
(*rượu mạnh)
Cố Triều Tịch thấy mắt cô lộ vẻ lo lắng, mỉm cười với cô, thể hiện không vấn đề gì.
Nếu ngay cả chút thách thức này anh cũng không nhận, vậy sau này sao có thể tranh giành người với anh ta được nữa.
Thức ăn đã lên đủ, Mộ Diệc Thần tự mình rót rượu cho Cố Triều Tịch.
Tô Vũ Đồng nhìn hai người bọn họ tôi một ly anh một ly, ngay cả thức anh cũng không động lấy một chút đã uống rượu mạnh, phút chốc cảm thấy đau đầu.
Cô hối hận rồi, sớm biết như vậy, cô đã chọn không ra ngoài!
A, thật là phiền quá đi!
-Mẹ ơi, bố và chú Cố đang uống gì vậy, hình như rất ngon, con có thể uống không?
Niên Niên hiếu kỳ nhìn chai Louis 13 trên bàn kia, đáy mắt lóe lên sự thích thú, dường như đó không phải rượu cay, mà là nước đường.
Đầu Tô Vũ Đồng lại phình lên rồi, nói với cậu bé:
-Niên Niên, thứ kia không ngon, mẹ lấy nước hoa quả cho con được không?
Niên Niên dẩu môi lên, có chút không tin phụng phịu nói:
-Nếu không ngon, sao hai người lại uống cật lực như vậy chứ?
Tô Vũ Đồng nghe thấy Niên Niên oán trách, có chút cạn lời nhìn hai người đàn ông vùi đầu trong rượu trên bàn, cục tức liền không trôi, giận dữ nói:
-Các anh cứ từ từ uống, em đi đây!
Bọn họ sao có thể uống như vậy trước mắt trẻ con chứ, điều này có ảnh hưởng không tốt đến Niên Niên, tuổi này của cậu bé chính là thời kỳ thấy gì học nấy.
Tô Vũ Đồng không muốn Niên Niên học theo bọn họ, sau khi nói xong, liền kéo Niên Niên dậy đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...